Đợi đến khi chủ nhà ở hậu viện nghe được động tĩnh bưng nến chậm chạp đi ra thì đã nhìn thấy Tô Vũ đứng ở trong cửa hàng của mình, ông ta sợ tới mức suýt chút nữa đã khiến cho nến rơi xuống mặt đất.

Chủ nhà hoảng sợ hỏi: “Làm sao ngươi vào được đây?”

Tô Vũ nói: “Ta gõ cửa hồi lâu nhưng không có người trả lời, đành phải tự mình đi vào”.

Chủ nhà nhìn ổ khóa trên cửa, thấy phần chốt đã bị gãy làm đôi thì càng thêm kinh hãi.

Người này không hề gây ra tiếng động lớn vậy mà có thể phá hỏng cả ổ khóa, hơn nữa cơ thể còn không hề hấn gì, rõ ràng là một nhân vật rất lợi hại.

Nhưng nếu như hắn đã lợi hại đến như vậy thì sao không đi cướp giật tiền trang mà lại đến nhà may làm gì chứ?

Chủ nhà kinh hãi nói: “Mặc dù hiện tại nhà may làm ăn không tốt nhưng ta nói cho ngươi biết, ngươi dám đột nhập tư gia thì ta sẽ đi báo quan! Ngươi, nếu như ngươi mau rời đi thì ta sẽ không truy cứu nữa, nhưng nếu như ngươi làm xằng làm bậy thì ta nhất định sẽ đi báo quan!”

Nói xong chủ nhà vội vàng cầm lấy một cây gậy gỗ chạy tới, bộ dạng như đang đối mặt với kẻ địch, miệng hét lớn một tiếng: “Ngươi đi mau đi, có nghe hay không!”

Tô Vũ nhìn thấy một loạt hành động của ông ta, hắn trầm mặc một lát rồi mới nói: “Ta tới đây mua y phục”.

Chủ nhà hiển nhiên không tin: “Ngươi đến mua y phục mà còn đập phá cửa hàng của ta sao?”

“Ta không thấy ai trả lời nên không rõ có ai ở bên trong không”.

Chủ nhà vẫn không tin, ông ta nói: “Nhưng bây giờ mới canh mấy, còn chưa rạng sáng mà ngươi đã chạy tới đây mua y phục rồi sao?”

Tô Vũ trả lời như một lẽ đương nhiên: “Ừm”.

Chủ nhà nghẹn ngào, ông ta quét mắt nhìn Tô Vũ từ trên xuống dưới từ trái sang phải thì mới thấy bộ dáng của hắn thực sự không giống người quá xấu xa, hơn nữa ở trong cửa hàng này ngoại trừ mấy bộ y phục thì chẳng còn thứ gì đáng giá.

Vì vậy ông ta lại kiên nhẫn nói: “Vậy thì ngươi muốn mua y phục gì?”

Tay áo Tô Vũ phất lên quầy, một thỏi bạc lập tức rơi xuống quầy.

Chủ nhà vừa nhìn thấy bạc thì hai mắt đã sáng lên, ông ta nghĩ thầm hóa ra hắn thật sự đến đây để mua y phục.

Lúc này ông ta mới bỏ cây gậy xuống rồi giả lả cười nói: “Quả nhiên là hiểu lầm, mặc dù việc làm ăn hiện tại không được tốt cho lắm nhưng y phục trong cửa hàng của chúng ta đều có những kiểu dáng đẹp mắt nhất, quý khách có cảm thấy ưng ý bộ y phục nào chưa?”

Nói xong chủ nhà còn ân cần dẫn Tô Vũ đến khu y phục nam, ánh mắt của ông ta liếc qua ước chừng kích thước cơ thể của Tô Vũ rồi đề cử cho hắn một số bộ y phục phù hợp.

Ông ta không ngờ Tô Vũ thậm chí còn không thèm liếc mắt một cái mà đã nói: “Ta đến mua y phục cho nữ”.

Một người đàn ông vào lúc rạng sáng chạy đến đây mua y phục cho nữ nhân, chuyện này thật sự rất kỳ quái. Chỉ có điều hắn đã thanh toán đủ tiền, dù sao trong cửa hàng vẫn còn rất nhiều y phục nữ mới, bán được một bộ cũng tốt.

Nhưng chủ nhà không rành về y phục nữ cho nên liền phải gọi thê tử của mình ở hậu viện ra ngoài.

Thê tử của ông ta vẫn còn ngái ngủ nhưng vừa nhìn thấy Tô Vũ thì đã tỉnh táo trở lại. Bà ta tiến lên nở nụ cười đon đả chào khách rồi nói: “Công tử muốn mua y phục cho ai mặc?”

Tô Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: “Mua cho thê tử của ta”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play