Sau đó trông thấy Thẩm Nguyệt mặc áo ngủ trắng như tuyết, Tô Vũ khẽ nhíu mày, giọng nói khàn đặc và mệt mỏi: “Mặc phong phanh thế này, sao lại chạy ra ngoài”.
Thẩm Nguyệt ngó lơ lời hắn nói, bước xuống bậc thềm, giẫm lên lớp lá ngân hạnh lạnh lẽo, đứng trước mặt Tô Vũ.
Tô Vũ chú ý tới bàn chân của nàng nên nheo mắt khẽ nói: “Còn không xỏ giày”.
Thẩm Nguyệt đứng dưới ánh đèn u ám, ngẩng đầu nhìn hắn rất lâu.
Nàng khẽ run rẩy giơ tay ra, vuốt ve gương mặt của Tô Vũ.
Tô Vũ khựng lại, nghe nàng nghẹn ngào bằng giọng mũi: “Chàng về rồi à?”
Hắn trút bỏ vẻ nặng nề của mình, sau cùng chỉ còn chừa lại sự dịu dàng, đáp rằng: “Ừ, ta về rồi”.
Khi ấy Thẩm Nguyệt nhìn rõ gương mặt hắn, nghe thấy giọng nói của hắn thì mới hốt hoảng cảm thấy ba hồn bảy vía đã quay về đúng chỗ.
Trên người Tô Vũ thoảng nhẹ mùi máu tanh, Thẩm Nguyệt chẳng quan tâm điều gì nữa rồi, chỉ cần hắn quay về là được.
Nàng im lặng kiễng chân lên, tì cằm vào vai hắn, hai tay vòng qua eo hắn mà ôm chặt, giống như vô số lần mà nàng thầm khao khát trong lòng.
Tô Vũ cứng đờ tại chỗ: “A Nguyệt, trên người ta không sạch sẽ”.
“Điều đó cũng không quan trọng nữa rồi”.
Thần sắc của Tô Vũ không biểu lộ thái độ gì, nhưng ngay sau đó hắn siết chặt Thẩm Nguyệt vào lòng, xoa xoa bả vai gầy gò của nàng, vuốt ve những lọn tóc đen.
Bấy giờ hắn mới phát hiện ra cơ thể của Thẩm Nguyệt mềm mại hơn hắn nghĩ, nhưng lạnh ngắt như băng.
Trong đêm lạnh khi trời chuyển đông, Thẩm Nguyệt chỉ mặc một bộ áo ngủ mỏng manh, làm sao có thể không lạnh.
Không dám chậm trễ thêm, Tô Vũ ôm ngang hông bế nàng lên, đi vào trong phòng.
Hắn quấn nàng vào trong chăn bông, vén vạt áo ngồi xuống bên giường, chăm chú nhìn nàng hồi lâu.
Thẩm Nguyệt rúc mình vào trong lớp chăn, im lặng một lúc rồi nói: “Hẳn là chàng mệt lắm rồi, hay là chàng quay về ngủ trước đi”.
“Thấy nàng thế này, làm sao ta ngủ được”.
“Chàng quay về là tốt rồi, quay về là ta yên tâm rồi”.
Tô Vũ dịu giọng thì thầm: “Có gì đâu mà không yên tâm chứ, đợi nàng ngủ dậy sẽ thấy ta đã về thôi”.
Nàng rất sợ hãi, nhắm mắt vào rồi mở mắt ra mà Tô Vũ vẫn chưa quay về.
Tô Vũ ngắm nàng thêm một lát: “Nàng vươn cổ ra một chút được không? Ta xem thử vết tích trên cổ nàng đã nhạt bớt chưa.
Thẩm Nguyệt cực kỳ phối hợp, vén chăn bông xuống một đoạn, để lộ cần cổ thon nhỏ và xinh đẹp.
Ngón tay Tô Vũ nâng nhẹ phần cằm của Thẩm Nguyệt, khẽ khàng đẩy đầu nàng sang một bên để hắn nhìn thấy hai bên cổ nàng.
Dấu hôn trên cổ kéo dài xuống bên dưới, lan tới cả xương quai xanh bị chăn bông che phủ.
Tô Vũ thấy dấu hôn kia rất đậm, bất giác dịu giọng hỏi: “Đau không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT