Đến bây giờ nàng vẫn còn cảm nhận được cảm giác đau nhức mà đầy mê người tại chính nơi mà Tô Vũ vừa chạm vào.
Lúc hai người họ quay đầu nhìn thủ thành thì gã đã cứng đờ nằm trên giường, trên mặt bị đắp mấy lớp vải ướt nhẹp, lớp vải dính sát bịt kín mũi miệng của gã.
Thủ thành đã chết từ nãy.
Ánh mắt không Tô Vũ hờ hững nhìn thủ thành, hắn hỏi Thẩm Nguyệt: “Tối nay có những kẻ nào biết Tĩnh Nguyệt công chúa vào phòng gã?”
Thẩm Nguyệt bỗng căng thẳng, nàng biết Tô Vũ nhất định sẽ nhổ cỏ tận gốc trong tình cảnh này, để vĩnh viễn loại trừ hậu hoạn về sau.
Thẩm Nguyệt cũng không rõ bản thân đang muốn thuyết phục hắn hay thuyết phục chính mình: “Dù sao gã cũng đã chết, chỉ cần để lại chứng cứ chứng minh tên này không phải bị người khác giết là được rồi”.
Tô Vũ nhìn nàng, nói: “Vậy thanh danh của nàng thì sao?”
“Ta không quan tâm những thứ đó”.
“Nhưng ta thì có!”. Tô Vũ nói rõ từng câu từng chữ: “Ta không muốn người đời sau sẽ bàn tán, không muốn sử sách lưu lại bất cứ vết nhơ nào có liên quan đến nàng”.
Bàn tay Thẩm Nguyệt trong ống tay áo khẽ siết chặt, nàng nói: “Tô Vũ, như vậy là đủ rồi, thật đó! Chàng không cần suy tính sâu xa tới vậy vì ta đâu”.
Tô Vũ nói: “Ta chỉ cố hết sức làm những chuyện trong khả năng của mình thôi”.
“Thế nhưng những gì chàng làm cho ta, ta không có cách nào báo đáp được hết”.
“A Nguyệt, ta không muốn nàng báo đáp gì cả, là ta cam tâm tình nguyện”.
Trái tim Thẩm Nguyệt lại bắt đầu tác quái, đau đến mức khiến nàng muốn rơi lệ.
Tô Vũ lại nói: “Nàng không chịu nói thì ta chỉ có thể đoán”.
Tô Vũ nói ra mấy cái tên, trong đó có quản gia của phủ, binh lính canh cửa, còn có cả nha hoàn trong biệt uyển cùng gã sai vặt nâng kiệu.
Hắn dễ dàng đoán ra được, hơn nữa còn không thiếu kẻ nào.
Thẩm Nguyệt không cố gắng phản bác nữa.
Tô Vũ nheo mắt, khẽ đưa tay lên lau vết son đã lem ra bên khóe môi Thẩm Nguyệt, sau đó còn tỉ mỉ gạt thêm mấy sợi tóc trên búi tóc của nàng ra, ngụy trang thành dáng vẻ tóc tai hơi lộn xộn.
Như thế mới giống dáng vẻ vừa trải qua một đêm kịch liệt, đến lúc bước ra ngoài mới dễ dàng đánh lừa được đám binh lính canh cửa.
Tô Vũ nói: “Nàng ngồi kiệu về trước đi. Những chuyện còn lại cứ để ta giải quyết nốt”.
Thẩm Nguyệt bất ngờ ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hắn nhỏ giọng nói: “Đừng lo, ta sẽ không sao đâu”.
Thẩm Nguyệt không muốn để Tô Vũ ở lại nơi này một mình, thế nhưng đây lại là cách tốt nhất hiện giờ, chỉ khi nàng ngồi kiệu rời khỏi đây rồi thì hắn mới có thể dễ dàng thoát thân.
Còn nếu mang theo nàng thì trái lại nàng sẽ trở thành ràng buộc đối với hắn.
Sau cùng Thẩm Nguyệt nói: “Tô Vũ, nhớ quay về sớm, ta sẽ luôn đợi chàng trở về”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT