Chỉ thiếu chút nữa thôi là gã có thể đạp vào được chốt mở cơ quan bên trong giường rồi.

Tô Vũ tiếp tục phủ thêm lớp thứ ba, lớp thứ tư.

Thấy lồng ngực thủ thành ngày càng phập phồng dữ dội, sức sống của gã cũng dần dần mất đi vì bị ngạt thở.

Đây chính là cách giết người cực kỳ tàn nhẫn.

Nhưng Thẩm Nguyệt vẫn bình tĩnh không chút xót thương.

Tô Vũ luôn cẩn thận xử lý những việc thế này.

Thẩm Nguyệt biết, nếu như họ vặn đứt cổ thủ thành, ngày mai mọi chuyện bại lộ, mà tối nay nàng lại qua đêm ở đây, cho dù thoát thân được thì cũng không thể tránh khỏi việc dính dáng.

Thế nên Tô Vũ đã lựa chọn cách “nhẹ nhàng này” để thủ thành chết đi từ từ.

Chờ đến sáng mai, trên người gã không có lấy một vết thương, như vậy, người khác sẽ không phát hiện gã đã chết như thế nào.

Thấy sắp sửa không cử động nổi nữa, thủ thành đạp mạnh chân vài cái, muốn nhân cơ hội cuối cùng để đạp trúng nút khởi động cơ quan khó thấy bên trong chiếc giường.

Không ngờ lại đá trúng một sợi dây ẩn giấu nối liền với mặt dưới ván giường.

Trên đó còn treo một cái lục lạc.

Bình thường, lục lạc này chỉ dao động sang hai bên thì sẽ không phát ra tiếng kêu, chỉ sau khi chạm trúng cơ quan thì nó mới dao động cực mạnh rồi phát ra tiếng chuông lanh lảnh chói tai.

Một khi binh lính bên ngoài nghe thấy tiếng chuông, kiểu gì họ cũng sẽ chạy tới xem xét, đề phòng thủ thành gặp phải bất trắc.

Lúc vừa nghe thấy tiếng chuông vang lên, Thẩm Nguyệt và Tô Vũ đều bị bất ngờ nên chợt sững người.

Tiếp theo đó hai người nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập đang chạy về phía cửa phòng.

Có binh lính đứng trước cửa hô to: “Đại nhân! Đại nhân vẫn ổn chứ?!”

Trong phòng không có ai đáp lời.

Lúc này, Tô Vũ mới đứng dậy, kéo Thẩm Nguyệt sang một bên, một tay ấn nàng lên tường, tay còn lại chống vào cây cột cạnh giường.

Bị áp sát một cách đột ngột, hai mắt Thẩm Nguyệt mở to, bên trong toàn hình ảnh của Tô Vũ.

Tô Vũ hơi cúi đầu, tăng thêm lực trên tay khiến chiếc giường lắc lư phát ra âm thanh kẽo kẹt, hắn ghé lại sát tai nàng rồi nói: “A Nguyệt, phối hợp chút nhé!”

Thẩm Nguyệt ngây ra như phỗng, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ nhưng không dám chắc nên cất tiếng hỏi: “Chàng muốn ta phối hợp thế nào?”

Giọng Tô Vũ quẩn quanh bên tai nàng, mang theo hơi thở ấm áp: “Phối hợp với ta, kêu vài tiếng, giả bộ diễn trò”.

Quả thực đúng là đang diễn kịch.

Tô Vũ lại càng rung giường mạnh hơn. Thẩm Nguyệt biết hắn muốn nàng phối hợp diễn trò cùng, kêu lên mấy tiếng “a ưm” như đang làm chuyện đó để binh lính ngoài cửa nghĩ rằng người trong phòng vô ý chạm phải cơ quan trong lúc hào hứng quá đà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play