Mái tóc đen dài của Thẩm Nguyệt được vấn lên bằng một chiếc trâm bạch ngọc trông rất thanh tịnh minh trí, hoàn toàn trái ngược với chiếc trâm bạc dung tục mà gã thủ thành cho người đưa tới.
Tô Vũ không chạm vào tai Thẩm Nguyệt nữa, cũng không tiếp tục vén mớ tóc lòa xòa hai bên thái dương của nàng bởi vì chuyện đó không phù hợp lễ nghĩa.
Tuy nhiên ngay sau đó các nha hoàn lại giật mình nhìn thấy Tô Vũ kéo chiếc áo khoác ngoài của Thẩm Nguyệt vào giữa ngực, cố gắng che bớt da thịt trắng ngần của Thẩm Nguyệt.
Làm như vậy lại càng không có lễ nghĩa.
Ở trong mắt người khác thì Tô Vũ chỉ là một thần tử, sao hắn có thể tùy tiện kéo vạt áo của công chúa như vậy chứ?
Nhưng Tô Vũ đã quay sang nói với hai nha hoàn đang sững sờ rằng: “Bộ y phục của công chúa đã bị rách vạt áo rồi, ngươi có kim chỉ không?”
Nha hoàn định thần lại rồi thầm nghĩ hóa ra là do y phục bị rách. Mặc dù chuyện vị Tô đại nhân này kéo vạt áo của công chúa là không phù hợp lễ nghĩa nhưng trong tình hình này thì vẫn có thể giải thích được.
Nghĩ thế cho nên trong lòng nha hoàn cũng không dị nghị nữa, nàng ta liền nói: “Có, để nô tỳ đi lấy ngay”.
Nha hoàn không dám chậm trễ, nếu khiến cho công chúa tham gia yến tiệc trễ thì thủ thành đại nhân chắc chắn sẽ không hài lòng.
Nha hoàn rất nhanh đã mang kim chỉ đến.
Thẩm Nguyệt tất nhiên biết rất rõ y phục của mình có bị rách hay không.
Tô Vũ nói rằng nó đã bị rách, nếu như để nha hoàn đến vá lại mà không thấy nó bị rách thì chẳng phải mọi chuyện sẽ bại lộ hay sao?
Thẩm Nguyệt nhanh chóng cầm lấy kim chỉ từ trong tay nha hoàn rồi nói: “Các ngươi lui xuống đi, ta tự mình làm được”.
“Nhưng chuyện này…”, nha hoàn ngập ngừng nói: “Sao nô tỳ có thể để cho công chúa tự mình sửa sang y phục được? Vẫn nên để cho nô tỳ…”
Thẩm Nguyệt nghiêm nghị nói: “Ta không quen để cho kẻ khác hầu hạ, ta có thể tự mình làm việc này, các ngươi mau lui xuống!”
Hai nha hoàn bị kinh sợ, đành phải đồng thanh hô lên một tiếng “vâng” rồi ngoan ngoãn lui ra chờ ở ngoài viện. Hai người khẽ liếc nhìn nhau, sai đó người trước người sau bước ra ngoài.
Sau khi hai nha hoàn rời đi, Thẩm Nguyệt thấy Tô Vũ không chịu buông ra thì không khỏi thấp giọng nói: “Bây giờ chàng có thể buông tay ra rồi”.
Tô Vũ khẽ nói: “Nàng có thể may y phục không?”
Thẩm Nguyệt nói: “Lấy kim chỉ đến cũng chỉ để giả vờ mà thôi, y phục không rách thì may cái gì chứ?”
Tô Vũ ngước mắt nhìn xoáy vào nàng khiến cho nhịp tim nàng như bị kiềm hãm, cứ như thể trái tim đang bị ngập trong một thứ gì đó khiến cho hơi thở của nàng cũng trở nên dồn dập theo một chút.
Sau đó hắn lại chậm rãi lên tiếng: “Vẫn cần phải may lại, may hai bên vạt áo vào để che bớt lại. Ta là kẻ nhỏ nhen, không muốn kẻ khác nhìn thấy da thịt của nàng”.
Thẩm Nguyệt giật mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT