Tần Như Lương và Hạ Du không khỏi kinh ngạc, nhưng nhìn vẻ mặt bình thản của Tô Vũ thì bọn họ cũng phần nào đoán được hẳn là hắn đã lên kế hoạch từ lâu.
Tối hôm qua khi Tô Vũ đứng bên ngoài xe ngựa của Thẩm Nguyệt nói chuyện thì Tần Như Lương và Hạ Du đều nhìn thấy.
Tuy nhiên, Tần Như Lương và Hạ Du cảm thấy sự sắp xếp như vậy rõ ràng không phải là tốt nhất.
Nếu như Thẩm Nguyệt bắt buộc phải vào thành thì để Tô Vũ vào thành cùng nàng lại thích hợp nhất. Tô Vũ là người chu đáo và có năng lực nhất trong số bọn họ.
Chắc là bởi vì gần đây quan hệ giữa Tô Vũ và Thẩm Nguyệt trở nên căng thẳng cho nên hai người mới phải tách ra làm việc, cuối cùng Thẩm Nguyệt mới tính toán để cho một người quan trọng như Tô Vũ ở ngoài thành.
Tần Như Lương là người đầu tiên không đồng ý, hắn ta cau mày nhìn Tô Vũ nói: “Hắn có ở lại cũng vô ích, chi bằng để ta ở lại còn hắn thì đi cùng cô vào thành”.
Hạ Du nói: “Ta cũng nghĩ để đại học sĩ cùng cô vào thành thì tốt hơn, còn Tần tướng quân sẽ cùng ta ở lại đây. Ở đây có nhiều người tị nạn như vậy, một mình hắn ở lại có khi cũng không thể xoay xở nổi”.
Thẩm Nguyệt không ngờ rằng việc để Tô Vũ ở lại ngoài thành sẽ bị Tần Như Lương và Hạ Du phản đối.
Hai người này không phải luôn không thích Tô Vũ hay sao?
Không đợi Thẩm Nguyệt đồng ý hay từ chối thì Tần Như Lương và Hạ Du đã mạnh mẽ đẩy Tô Vũ đến bên cạnh Thẩm Nguyệt.
Tần Như Lương còn lạnh lùng nói: “Nếu như ngươi không bảo vệ tốt cho nàng ấy thì cứ đợi đấy”.
“Như vậy cũng tốt”, Tô Vũ bình thản nói: “A Nguyệt, nếu như nàng có ý kiến…”
Thẩm Nguyệt nghiêm mặt nói: “Ta biết, ta vẫn có thể kiên nhẫn. Chính sự ở ngay trước mắt, ta cũng chẳng phải là người không phân rõ phải trái như vậy!”
Tô Vũ khẽ nhếch miệng cười nói: “Ý của ta chính là như vậy”.
Sau khi thông báo cho đám thủ vệ đang làm nhiệm vụ trên tháp, gã thủ thành đã đích thân đi lên tháp, cười ha hả rồi nói với Thẩm Nguyệt: “Công chúa Tĩnh Nguyệt quả nhiên đã thay đổi suy nghĩ, vậy mới đúng chứ”.
Gã thủ thành không quan tâm Thẩm Nguyệt muốn bỏ ai ngoài cổng thành, miễn nàng vào thành là được.
Dù sao thánh chỉ cũng chỉ thúc giục công chúa Tĩnh Nguyệt nhanh chóng trở về kinh.
Thẩm Nguyệt và Tô Vũ tạm biệt những người tị nạn bên ngoài thành, thân binh cũng để lại cho Tần Như Lương điều khiển, chỉ có nàng và Tô Vũ đi vào thành.
Hiện tại có đại tướng quân cùng phó sứ ở bên ngoài thành cùng dân tị nạn, nhóm dân tị nạn rất tin tưởng công chúa Tĩnh Nguyệt nhất định sẽ quay trở lại.
Thủ thành vẫn bố trí cung thủ trên tháp canh để đề phòng, nhưng lần này những người dân tị nạn đã không còn kích động như trước nữa.
Bọn họ nhìn theo Thẩm Nguyệt và Tô Vũ vào thành, sau đó cổng thành từ từ đóng lại.
Bên trong thành nhà cao cửa rộng, phố xá rộng rãi chỉnh tề, tuy rằng bây giờ khá tiêu điều nhưng vẫn không thể che giấu được sự thật rằng nó đã từng rất thịnh vượng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT