Sau đó Tần Như Lương cũng quay về, không khí của ba người ở trong viện có hơi nghiêm trọng.
Tần Như Lương nhìn Tô Vũ, nói: “Ngươi tránh đi một chút được không, ta muốn nói chuyện riêng với nàng ấy một chút”.
Tô Vũ ngồi ở hành lang, ung dung nói: “Hóa ra là chê ta vướng”.
Tuy vậy nhưng Tô Vũ vẫn tạm lánh đi.
Thẩm Nguyệt biết hắn ta định nói gì, bèn nói trước: “Nếu là trước kia, ngươi sẽ cho rằng ta đang dùng trăm phương ngàn kế để làm hỏng hình tượng của Liễu Mi Vũ trong lòng ngươi, nhưng ta không có ý đó, ta đã nói kiểu gì cũng sẽ vạch bộ mặt thật của nàng ta ra cho ngươi xem”.
Thẩm Nguyệt nhíu mày nhìn Tần Như Lương: “Đương nhiên ngươi cũng có thể lựa chọn tin tưởng cặp huynh muội đó”.
“Bởi vì cô cho rằng đây là chuyện cô nên làm, nên đã không còn quan tâm việc ta có tin hay không nữa đúng không?”, ánh mắt Tần Như Lương có chút bi thương, thở dài nói.
“Ta nhớ khi ta cần ngươi tin ta nhất thì ngươi lại lựa chọn tin Liễu Mi Vũ, chưa từng thật lòng tin ta”.
Thẩm Nguyệt thản nhiên cười nói: “Tóm lại là đã qua rồi, ta vẫn lựa chọn làm thế không phải để trả thù mà muốn ngươi nhìn rõ rằng Liễu Mi Vũ không xứng đáng”.
Nhưng những sai lầm hắn ta đừng phạm phải thì mãi mãi không có khả năng vãn hồi.
Thẩm Nguyệt sẽ không quay đầu hay cho hắn ta thêm một cơ hội.
Tần Như Lương luôn cho rằng Thẩm Nguyệt không cần hắn ta bảo vệ.
Nhưng hắn ta đột nhiên hiểu được, vấn đề ở đây không phải ai bảo vệ ai mà là ngay từ đầu giữa bọn họ đã không có tín nhiệm lẫn nhau.
Hắn ta chưa từng tin nàng.
Hắn ta chỉ tin duy nhất một người phụ nữ, nhưng người này lại luôn lừa gạt hắn ta.
Tần Như Lương cảm thấy vừa nực cười vừa bi thương.
Hốc mắt hắn ta đỏ bừng, nghiêm túc nói với nàng: “Thẩm Nguyệt, là ta có lỗi với cô. Cô không chọn ta, không thích ta là đúng. Bởi vì ta là một tên khốn”.
Thẩm Nguyệt sửng sốt, nghĩ lại chuyện cũ, ai mà không cảm thán.
Ánh mắt nàng cũng hơi nóng, nhìn sang ánh nắng mùa thu trong viện, nói: “Lời xin lỗi này của ngươi không muộn, ta nhận”.
“Nếu sau này ta có cơ hội bù đắp thì nhất định sẽ không chối từ”.
Ngày hôm sau, thân binh dọn dẹp chuẩn bị lên đường rời khỏi thành Kinh.
Vốn định âm thầm rời đi, ai ngờ tin tức này đã lan ra khắp bách tính thành Kinh.
Thủ thành dẫn theo dân chúng lưu luyến tiễn đưa.
Bách tính vốn không đủ lương thực, nhưng lại dâng lên lương thực tốt nhất nhà mình làm thành lương khô cho bọn họ mang đi đường.
Thẩm Nguyệt sao nhẫn tâm lấy của bọn họ, bọn họ còn phải trải qua một mùa đông lạnh lẽo nữa.
Cuối cùng, Thẩm Nguyệt không nhận lấy chút gì cả, lúc xe ngựa đi ra cửa thành, nàng chỉ quay đầu vẫy tay từ biệt với dân chúng trong thành.
Đến lúc quay đầu lại mới thấy bách tính trong thành nhao nhao quỳ xuống, dập đầu đưa tiễn công chúa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT