Thẩm Nguyệt vô ý sắp té ngã thì Tô Vũ ở bên cạnh luôn có thể kịp thời kéo nàng lại.
Hắn kéo nhẹ nàng vào trong lòng, xung quanh yên tĩnh, chỉ còn lại thời gian dần trôi.
Hơi thở trên người Tô Vũ thanh mát, hắn tay nắm lấy cánh tay Thẩm Nguyệt. Thẩm Nguyệt tựa gần vào hắn, vô thức muốn giơ tay ôm đối phương.
Nhưng trước khi bản thân không kiềm chế được mà ôm hắn thì miệng đã nói: “Buông tay đi, ta không dễ trượt ngã như thế đâu, dù có ngã, tự mình ta cũng có thể đứng lên”.
Tô Vũ buông nàng ra nói: “Vẫn phải cẩn thận một chút”.
Hai người hái thuốc xong bèn quay về thôn trước khi trời tối, đêm ấy trôi qua yên bình nơi thôn làng nhỏ.
Buổi tối bày ra một ít món ăn nhà nông trên bàn, Thẩm Nguyệt đặc biệt dặn dò không được bày vẽ, chỉ cần đơn giản là được.
Nhưng khi bà chủ nhà bưng rượu lên, Thẩm Nguyệt đã từ chối.
Cảm giác mất khống chế đến mức trí nhớ lộn xộn sau khi uống rượu quả thật không hề tốt chút nào.
Nàng và Tô Vũ chẳng trò chuyện nhiều, nàng cũng cố gắng tránh hắn, sau khi ăn qua loa xong thì quay về phòng.
Thẩm Nguyệt nằm trên giường nhưng không tài nào ngủ được, vô thức chú ý đến bên ngoài, nàng nghe tiếng bước chân của Tô Vũ đi ngang qua trước cửa phòng mình, dừng lại một chốc rồi đi đến phòng kế bên.
Nghe thấy âm thanh cửa phòng kế bên mở ra, chắc hẳn hắn cũng về phòng ngủ rồi.
Thẩm Nguyệt vô thức nghĩ, rõ ràng người này ở ngay trước mặt mình, có thể nói chuyện với hắn, có thể nghe giọng hắn, có thể ôm hắn.
Nhưng bây giờ nàng không làm được.
Vì trận ôn dịch này mà nàng không thể mở lòng với Tô Vũ.
Nhưng nàng lại biết rõ mình không thể mất đi Tô Vũ.
Nửa đời sau cũng chỉ muốn được trải qua với hắn.
Dường như không có Tô Vũ thì cuộc sống sẽ mất đi hầu hết ý nghĩa.
Thẩm Nguyệt và Tô Vũ ở trong thôn chờ hai ngày, đến ngày thứ ba, người trong thành Kinh mới thuận lợi vào thôn.
Lúc này bệnh dịch trong thôn đã dần được kiểm soát, Thẩm Nguyệt để lại khá nhiều dược liệu, dặn dò dân làng uống đúng giờ, nếu vẫn còn người bệnh thì vào trong thành tìm thủ thành.
Không thể xem thường tình hình ôn dịch, người gác thành cũng đích thân hứa sẽ xử lý chuyện này đến cùng.
Khi nàng và Tô Vũ rời đi, toàn bộ người dân trong thôn đều đến đưa tiễn, họ vô cùng biết ơn hai người.
Đường về đã không còn khó khăn như trước nữa.
Trời quang mây tạnh, vài tia nắng hắt ra từ đám mây dày, chiếu xuống dòng sông dài, mặt nước phản chiếu ánh sáng rực rỡ.
Con đường nhỏ giữa ruộng cũng được tu sửa lại, đã lát thêm đá để đi đường không bị dính bùn vào chân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT