Thôn dân dẫn đường vốn đã quen đi lại dưới con đường trơn trượt vì mưa này, cuối cùng cả đoàn coi như thuận lợi đi qua con đường.

Đi qua con đường ruộng nhỏ này là một ngã rẽ.

Thân binh hỏi: “Thôn của các ngươi ở đâu vậy?”

Thôn dân chỉ vào phía sau dốc núi của bên kia ngã rẽ: “Vòng qua sườn núi kia là đến”, hắn ta vô cùng thấp thỏm nói: “Làm khổ công chúa và quan gia đích thân đến thôn của tiểu nhân, tiểu nhân thật sự…”, hắn ta gãi đầu, mãi không nói được từ gì phù hợp.

Thẩm Nguyệt nói: “Phải diệt trừ tận gốc ôn dịch lần này, nếu mặc kệ thôn của các ngươi thì dịch bệnh vẫn sẽ truyền nhiễm ra ngoài, những nỗ lực trước đó sẽ biến thành con số không hết, cho nên ngươi cũng đừng thấy khó xử”.

Nếu trời không mưa thì đường đến thôn cũng không quá xa.

Nàng đi theo thôn dân ra khỏi thành cũng tốt, vào thôn kia có thể yên tâm chữa bệnh, không cần nghĩ nhiều, cũng tạm thời chưa cần về lại viện kia… gặp Tô Vũ.

Có những câu không nói được thành lời, nhưng lại tích tụ hàng ngày trong lòng của nàng, cảm giác đó không dễ chịu chút nào, thậm chí còn khiến nàng không thở nổi.

Ngừng một lát, Thẩm Nguyệt lại hỏi: “Bình thường thôn các ngươi lấy nước ở đâu?”

Thôn dân nói: “Ở đầu bên kia có một con sông nhỏ tách ra từ sông Tương, vòng qua sườn núi, chạy vào trong thôn, bình thường người trong thôn đều dùng nước đó cả”.

Quả nhiên là thế.

Mấy người chậm rãi đi vòng, dưới chân Thẩm Nguyệt toàn là bùn, cảm thấy mình như nhúng chân vào bùn, chân nào cũng nặng như đeo chì.

Bên đầu vịnh là sườn núi, chỉ có một con đường nhỏ vắt ngang qua.

Đứng ở bên sườn núi này có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy.

Con sông nhỏ này bắt nguồn từ sống Tương, không bị đám chuột chết kia làm ô nhiễm nghiêm trọng như trong thành, nhưng cũng không có cách nào tiêu trừ toàn bộ những thiệt hại nó gây ra cho thân thể con người.

Thôn dân đi trước dẫn đường, Thẩm Nguyệt cũng tìm hiểu cặn kẽ tình hình dịch bệnh trong thôn.

Tình trạng cũng chưa quá nghiêm trọng, vẫn chưa xuất hiện tình huống toàn thân tím xanh, cũng không có nôn ra máu, phần lớn chỉ sốt cao, ho hen, chết vì bệnh dịch phần lớn là các thôn dân tuổi già sức yếu.

Thôn dân vừa đi vừa miêu tả, không hề chú ý đến việc đường núi ẩm ướt do không chịu đựng được lượng nước lâu ngày nên đã dần dần bị nứt toác ra.

Khe hở ngày càng rộng, một chút thanh âm duy nhất cũng bị tiếng nước chảy che mất.

Hắn ta càng đến gần sông thì tiếng nước chảy càng mạnh, thôn dân cũng phải nói to hơn.

Khi mọi người còn chưa kịp bước đến con đường nhỏ đầy bùn đất thì trên đỉnh đầu bỗng có một bóng tối nhàn nhạt trùm xuống.

Thẩm Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn, thấy đám bùn đất đang rơi ầm ầm xuống như sóng trào, phủ xuống đầu bọn họ.

Thân binh phía sau kinh hãi hét lên: “Công chúa cẩn thận!”

Thẩm Nguyệt nhanh chóng phản ứng kịp, thấy thôn dân vẫn còn đang sửng sốt, không biết nên trốn đi đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play