Hắn nheo mắt cân nhắc một lúc: “Thì ra là vậy, e rằng mưa lớn làm ngập ổ chuột rồi, nếu đã biết rõ nguyên nhân, tuỳ bệnh hốt thuốc cũng dễ dàng hơn”.
Thẩm Nguyệt luôn tin tưởng lời Tô Vũ.
Từ trong lời nói của hắn không nghe ra bất kỳ điểm nghi vấn nào cho thấy hắn cùng chuyện này có can hệ.
Nàng đương nhiên cũng hy vọng, chuyện này không dính dáng tới hắn. Bây giờ Tô Vũ đã nói như vậy thì nàng đành ép buộc bản thân không suy nghĩ sâu xa nữa.
Chỉ không biết nàng có thể đè nén những suy nghĩ lung tung này được bao lâu.
Thẩm Nguyệt gật đầu, tùy ý đáp: “Do đó ta muốn thảo luận với chàng một chút về phương thuốc”.
Tô Vũ hỏi: “Tìm được thuốc tốt rồi sao?”
Thẩm Nguyệt nói một lượt phương thuốc mà bản thân cùng các đại phu trong thành đã phối chế, bởi vì không thể triệt để trừ tận gốc dịch bệnh nên chắc chắn phải có chỗ cần cải thiện.
Nàng cũng muốn biết ý kiến của Tô Vũ.
Xét cho cùng y thuật của hắn cũng rất xuất sắc, là sự thực không thể chối cãi.
Sau đó Tô Vũ nghiền ngẫm một lúc, quyết định cho thêm một vài loại thảo dược vào đơn thuốc ban đầu để Thẩm Nguyệt cầm đi thử nghiệm.
Thẩm Nguyệt nhận được ý kiến liền vội vã muốn rời đi.
Tô Vũ ở phía sau nói với theo: “A Nguyệt, có cần ta giúp nàng không, ta có thể cùng nàng thử nghiệm ra công thức đơn thuốc tốt nhất”.
Bước chân Thẩm Nguyệt khựng lại, cũng không quay đầu chỉ đáp: “Không cần, chàng giúp ta để ý tới Tần Như Lương là được. Nếu bệnh tình của hắn tốt lên chàng cũng hãy rút thời gian trở về phòng nghỉ ngơi đi, hai ngày nay vất vả cho chàng rồi”.
“Người khổ nhất vẫn là A Nguyệt mà”, giọng nói của hắn vẫn ấm áp như gió xuân, mang theo chút ủ rũ, nhưng lại càng dễ nghe.
“Ta tin nàng có thể chữa trị tốt cho bọn họ. Nếu có thuốc mới, ta có thể cho Tần tướng quân thử trước, phương thuốc này đã gần hoàn hảo, cũng không có hại gì với hắn ta”.
Thẩm Nguyệt đồng ý rồi vội vàng rời đi.
Tô Vũ đứng dưới hiên, đôi mắt sâu như mực nhìn nàng rời đi, nhìn thật lâu.
Gió thổi qua góc áo của hắn, hắn thu mắt lại, quay người đi, áo đen thon dài mà nghiêm nghị.
Để lại một màu xanh nhạt dưới hiên, thoáng qua liền bay mất.
Phương thuốc có thêm mấy vị thuốc của Tô Vũ nên dược hiệu càng tốt hơn nữa.
Tần Như Lương ngày một khỏe lại, bách tính trong thành cũng dần thoát khỏi ôn dịch.
Tần Như Lương cũng đã tỉnh táo lại nhiều, không cần Tô Vũ chăm sóc thường xuyên nữa.
Hắn ta vẫn hơi suy yếu, Thẩm Nguyệt đúng hạn đưa thuốc cho hắn ta uống, thấy dáng vẻ tái nhợt của hắn ta thì nói: “Bản thân bị lây bệnh mà cũng không biết, ngươi biết mình sốt thì nên đi tìm đại phu đi chứ”.
Tần Như Lương nói: “Lúc ấy ta không chú ý”, hắn ta không ngờ bản thân lại vô dụng hơn cả tưởng tượng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT