Khi Tần Như Lương tỉnh táo nhịn không được ho khan, ho thậm chí còn có xu hướng không dứt được, mơ hồ còn mang theo tia máu.

Trái tim Thẩm Nguyệt chùng xuống, các triệu chứng của Tần Như Lương cũng giống như những bệnh nhân bị nhiễm bệnh dịch khác.

Hắn bị nhiễm bệnh dịch rồi.

Mặc dù hắn vẫn đang trong giai đoạn đầu phát bệnh nhưng bệnh dịch hoành hành ác liệt, tình trạng của hắn sẽ sớm trở nên tồi tệ hơn.

Tất cả đồ dùng hàng ngày của Tần Như Lương đều được cách ly với những người khác, một mình hắn sống ở một sân, không ai khác được phép tiến vào.

Chăm sóc Tần Như Lương là Thẩm Nguyệt chủ động đề xuất.

Vì bất luận là ai tới chăm sóc hắn cũng đều có nguy cơ bị nhiễm bệnh, đó là một điều rủi ro.

Lúc đầu Hạ Du phản đối gay gắt.

Nhưng nếu bên cạnh Tần Như Lương không có lấy một người biết y thuật trông nom, tình trạng của sẽ càng chuyển biến xấu đi.

Trong khi Hạ Du phản đối, Tô Vũ vẫn một mực không lên tiếng.

Hạ Du lo lắng thúc giục: “Đại học sĩ ngươi sao lại không nói gì! Không phải thường ngày ngươi rất để ý tới việc Thẩm Nguyệt qua lại với Tần tướng quân sao, bây giờ nàng ấy muốn tới bên cạnh hắn ta, ngươi mau ngăn cản nàng ấy lại đi!”

Thẩm Nguyệt lúc này mới đáp lại: “Tô Vũ, ta chăm sóc bệnh cho Tần Như Lương, chàng đi tìm nguồn gốc của bệnh dịch, thế nào?”

Nàng biết bản thân phải thuyết phục được Tô Vũ mới có thể yên tâm làm điều này.

“Ta chẳng cảm thấy thế nào cả”.

Thẩm Nguyệt mím môi: “Thật ra việc chăm sóc Tần Như Lương vẫn thoải mái hơn một chút, trách nhiệm tìm ra nguồn gốc của bệnh dịch càng nặng nề hơn, chàng cứ coi như ta đang trốn tránh khó nhọc cũng không được sao? Ta sẽ rất cẩn thận, sẽ không để bản thân bị lây nhiễm đâu”.

Tô Vũ đáp: “Vết thương của ta hồi phục mới không lâu, vẫn đang trong quá trình điều dưỡng sau ốm nặng, không thích hợp để đảm nhận trọng trách này, dường như người nên lười biếng ở đây phải là ta mới đúng”.

Thẩm Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, hắn vừa vặn cũng đang rủ mi nhìn nàng thật sâu: “Ta lo liệu cho Tần tướng quân, nàng trông nom dân chúng trong thành”.

Hạ Du vô cùng tán thành: “Ta thấy sắp xếp như vậy là hợp lý nhất rồi!”

Nhưng Thẩm Nguyệt lại đáp: “Không được, nguyên nhân khiến Tần Như Lương đổ bệnh có thể là vì thương thế của hắn mới bình phục, sức đề kháng còn yếu, sức khỏe của chàng cũng chỉ vừa tốt lên, không thể mạo hiểm được”.

“A Nguyệt, có rất nhiều người dân trong thành Kinh đang chờ đợi được nàng cứu chữa, nàng là hy vọng của họ”, Tô Vũ nói.

“Về phần ta và Tần tướng quân, chỉ cần nàng tìm được cách nhanh nhất có thể thì hắn mới có thể cải thiện, mà ta cũng sẽ không bị truyền nhiễm”.

Thẩm Nguyệt vẫn lắc đầu phản đối: “Nhưng y thuật của chàng cao siêu hơn ta, chàng đi tìm ngọn nguồn…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play