Hoắc tướng quân không nhịn được lo lắng nói: “Công chúa có lòng thương con dân tất nhiên là tốt, nhưng vẫn phải chú ý giữ gìn sức khỏe bản thân. Tô đại nhân cũng nên cố gắng khuyên nàng sớm ngày rời đi, không cần thiết phải vì nhỏ mất lớn”.

Tô Vũ gật đầu nói: “Bên phía Nam Cảnh làm phiền tướng quân rồi”.

“Yên tâm đi, ta nhất định sẽ không làm nhục sứ mệnh”. Hoắc tướng quân vô cùng nghiêm túc nói ra.

Tô Vũ dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Triệu Thiên Khải vừa chết, sớm muộn gì triều đình cũng nhận được tin tức, có lẽ rất nhanh sẽ có Trấn Nam đại tướng quân mới đến nhậm chức. Binh quyền của đại quân này…”

Hắn cũng không nói hết lời.

Đương nhiên Hoắc tướng quân hiểu rõ, nói: “Ta biết nên làm như thế nào”. Sau đó ông ta để lại một nửa thân binh của mình, dùng để bảo vệ Thẩm Nguyệt và Tô Vũ.

Tô Vũ không từ chối, Hoắc tướng quân lại thấp giọng nói: “Có gì cần sai khiến, tướng quân cứ để bọn họ đi làm là được, bọn họ đều là binh sĩ đáng tin đã đi theo ta nhiều năm. Còn những người của đội nghi trượng kia, có thể xử lý thì mau chóng xử lý”.

Tô Vũ bình tĩnh nói: “Dù sao cũng không sống được bao lâu”.

Đội nghi trượng này không giống với đội ngũ của Thẩm Nguyệt lúc trước.

Lúc đầu thành phần đội nghi trượng đi trước của Thẩm Nguyệt phần lớn đều là hộ vệ, dọc đường bảo vệ sự an toàn cho nàng. Mà nhóm nghi trượng bị Tô Vũ cùng Hạ Du ném lại phía sau hầu hết đều là tai mắt của hoàng đế, điều hoàng đế vẫn luôn không yên tâm nhất chính là Tô Vũ.

Họ đã tìm mọi cách để đưa tin tức về thượng kinh nhưng đáng tiếc tất cả đều bị chặn lại.

Sau đó Hoắc tướng quân vẫn luôn phái người giám sát đồng thời hạn chế hành động của họ mới trì hoãn cho đến ngày hôm nay.

Sau khi nhìn Hoắc tướng quân và một nửa thân binh của mình trở về, Tô Vũ mới đưa số thân binh còn lại trở vào thành.

Cánh cổng vững chãi của thành Kinh chậm rãi khép lại.

Sau khi đun nấu liên tục mấy ngày, thuốc trong thành được phân phát cho mọi người, có thể phát huy một chút tác dụng nhưng hiệu quả không quá rõ ràng.

Mỗi ngày vẫn như cũ đều có người phát bệnh.

Chưa đến hai ngày sau khi đội nghi trượng tiến vào đều lần lượt có người bị sốt và xuất hiện các triệu chứng của bệnh dịch.

Bởi đội nghi trượng đều ăn ở cùng nhau nên tốc độ lây nhiễm vô cùng nhanh, thậm chí còn không kịp cách ly.

Cho dù uống bao nhiêu loại thuốc phụ triệu chứng vẫn không hề thuyên giảm, ngược lại còn ngày sau so với ngày trước càng trầm trọng hơn.

Thẩm Nguyệt tận mắt chứng kiến những người bệnh chết bị hỏa thiêu.

Một số người chết trong tình trạng vô cùng kinh khủng, da thịt toàn thân chuyển sang màu tím đen với những vết mưng mủ và rỉ máu, có vài người thì ho ra máu tới khi sức cùng lực kiệt mà tử vong.

Vì cá nhân khác nhau mà các triệu chứng của dịch bệnh cũng khác nhau, từ đầu tới cuối vẫn chưa tìm ra được nguồn gốc căn bệnh là ở đâu.

Tô Vũ cũng không nhàn rỗi, hắn mỗi ngày đều thử nghiệm đủ loại thuốc, sau bao nỗ lực không biết mệt mỏi cuối cùng cũng có thể được tính là có chút tác dụng phòng ngừa phát bệnh, nhưng những người đã nhiễm bệnh dịch đều vô phương cứu chữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play