Hoắc tướng quân ngẩng đầu nhìn con đường ngoằn ngoèo trước mặt: “Chuyến này núi cao đường dài, Tô đại nhân phải luôn cẩn thận, nhất định phải bảo vệ được công chúa”.
Tô Vũ đáp: “Tướng quân cứ yên tâm, đây là chức trách của Tô mỗ”.
“Ta vẫn luôn yên tâm về Tô đại nhân mà. Tô đại nhân, chuyến này hồi kinh, hiệu triệu cựu thần tiền triều, mở quan ải của các thành, đến lúc đó đại quân biên giới phía Nam mới có thể xua quân sát phạt lên phía Bắc, không cần tốn sức thổi bụi, cũng có thể tránh được một trận ác chiến, tránh cho bách tính lầm than. Nhưng hành trình này cũng hết sức nguy hiểm”.
Năm đó, không ít cựu thần tiền triều cũng bị giáng chức xuống các địa phương như Hoắc tướng quân, thế nhưng bây giờ nó lại biến thành thời cơ, chỉ cần liên lạc với các cựu thần, thành trì không cần tấn công cũng lấy được, họ sẽ tự mở cổng thành nghênh đón.
Chỉ là không biết bây giờ lòng dạ của các cựu thần còn bao nhiêu phần hướng về tiền triều. Tô Vũ cần thăm dò từng bước, luôn luôn phải cảnh giác ám tiễn trong kinh thành.
Thẩm Nguyệt cần dùng hành trình này để xây dựng uy danh và sức hiệu triệu của bản thân, nếu không không thể khiến quan dân các địa phương tín phục.
Mà sự cố gắng bấy lâu nay của Tô Vũ là để gây dựng uy vọng cho nàng.
Sau cùng nàng sẽ trở thành Tĩnh Nguyệt công chúa biết gánh vác, có tài năng, được bách tính Đại Sở ủng hộ.
Tô Vũ sẽ khiến bách tính Đại Sở hiểu rằng, chỉ có Tĩnh Nguyệt công chúa mới có thể cứu họ lúc lâm nguy, mới có thể giúp Đại Sở tốt đẹp lên từng ngày.
Con đường này sẽ rất dài và chông gai.
Tô Vũ đáp: “Đợi khi mọi thứ chuẩn bị ổn thỏa, ta sẽ thông báo cho tướng quân”.
Hoắc tướng quân trầm ngâm trong chốc lát: “Công chúa sau cùng không thể hồi kinh được, Tô đại nhân nhất định phải khuyên công chúa lấy đại cục làm trọng. Đợi khi đại quân ta tiến về phía Bắc rồi hẵng hồi kinh”.
Tô Vũ không thể hiện thái độ gì: “Chuyện này e là hơi khó, nhưng Tô mỗ sẽ cố gắng”.
Trong kinh vẫn còn Bắp Chân, lúc này chắc chắn hoàng đế sẽ giữ rất chắc, Thẩm Nguyệt sẽ từ bỏ thằng bé sao?
Ban đầu khi rời kinh hắn chỉ lo Thẩm Nguyệt gặp nguy hiểm, rời đi quá vội, hắn không thể nào chuẩn bị chu toàn cho Bắp Chân.
Nếu nghe theo lời dặn của Thẩm Nguyệt, Thôi thị thấy tình hình không ổn sẽ mang Bắp Chân tới tìm Liên Thanh Châu, nếu nhờ Liên Thanh Châu đưa Bắp Chân đi thì trong phủ tướng quân toàn là tai mắt, Liên Thanh Châu chắc chắn sẽ bị lộ.
Thời cơ chưa đến, Liên Thanh Châu chưa thể bị lộ vào thời điểm này.
Ai cũng biết rằng đối với Thẩm Nguyệt mà nói thì kinh thành chẳng khác nào cái lồng, nàng không nên quay về đó, quay về đó chỉ càng thêm nguy hiểm.
Hoắc tướng quân cũng không nói nhiều nữa, chắc hẳn mặt lợi mặt hại trong chuyện này, Tô Vũ còn hiểu rõ hơn ông ta.
Sau đó đi thêm một đoạn, Hoắc tướng quân lại đè thấp giọng mà hỏi: “Đội nghi trượng tùy tùng này nên xử lý thế nào, có cần…”
Ông ta không nói tiếp nữa, nhưng ý tứ đã đủ rõ rồi.
Tô Vũ điềm tĩnh đáp: “Không vội, đợi đến thành Kinh rồi tính tiếp”.
Từ thành Vân đến thành Kinh, đoạn đường không quá xa xôi, nhưng trời ẩm ướt, đường trơn trượt, đoàn người cũng đông, thế nên hành trình rất chậm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT