Hương Phiến không còn cách nào khác, chỉ đành khóc lóc kể lại với Tần Như Lương: “Là nàng ta cưỡng từ đoạt lý, tướng quân, cầu xin người hãy tin tưởng nô tỳ, nô tỳ tuyệt đối không nói láo! Là nàng ta đẩy phu nhân xuống!”
Thẩm Nguyệt kéo váy ngồi xuống, hai ngón tay bóp lấy cằm Hương Phiến, ép Hương Phiến nâng gương mặt đầm đìa nước mắt lên nhìn dung mạo bình tĩnh đến đáng sợ của nàng.
Thẩm Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Tiểu nha hoàn à, có thể ăn bậy nhưng đừng nói láo, miệng phun toàn phân thì sẽ phải trả giá đấy. Chẳng lẽ ngươi thấy Mi Vũ trượt chân ngã xuống hồ là quá thiệt thòi nên muốn kéo người chịu tội thay đúng không?”
“Ngươi vốn dĩ không chịu để ý tới Mi Vũ, không những để nàng ta đến một nơi nguy hiểm như thế, lại còn không chăm sóc kỹ càng. Là ngươi lơ là sơ suất nên mới hại Mi Vũ thành ra thế này. Vì đùn đẩy trách nhiệm mà ngươi vu hãm ta, Tần tướng quân đâu có mù, hắn ta sẽ tin ngươi sao?”
Hương Phiến trừng mắt, con ngươi co siết, trong lòng khủng hoảng vô cùng.
Con người này quá đáng sợ…
Nàng ta không chỉ không chịu thừa nhận mà còn thuận lý thành chương úp ngược lên đầu mình!
Hương Phiến run rẩy nói: “Tướng quân xin hãy tin nô tỳ, nô tỳ không nói dối! Nếu mọi chuyện như lời nàng ta nói thì sao trán nô tỳ lại có máu chứ, tướng quân! Là nàng ta quỷ kế đa đoan, đang hãm hại người khác!”
Tần Như Lương mặc dù tức giận, nhưng không thể không nghe kỹ lời hai người nói. Thẩm Nguyệt hoàn toàn phủ nhận, mà lời khai của Hương Phiến lại có quá nhiều lỗ hổng.
Rốt cuộc là ai đang nói bậy? Nhưng bất kể là ai muốn tổn thương Mi Vũ, hắn ta sẽ không tha cho kẻ đó!
Thẩm Nguyệt liếc xéo Hương Phiến, mặt không đổi sắc: “Ai mà biết ngươi va đập vào đâu? Biết đâu ngươi thấy Mi Vũ ngã xuống hồ, ngươi không thoát khỏi tội, bèn tự đập đầu mình để đổ tội cho ta thì sao?”
Tần Như Lương cau mày, lạnh lùng nhìn Hương Phiến.
Hương Phiến luống cuống hoảng hốt, chỉ vào chóp mũi Thẩm Nguyệt, kêu lên: “Ngươi, ngươi nói láo! Rõ ràng là ngươi ác độc vô cùng, ngươi đập vào đầu ta!”
Thẩm Nguyệt híp mắt nói: “Ta đập ngươi bằng cái gì? Bắt trộm thì phải có tang vật, ngươi nói xem ta đập ngươi bằng cái gì? Nếu ngươi tìm được hung khí, trên đó dính máu của ngươi thì ta sẽ nhận tội. Bằng không, ngươi ngậm máu phun người cỡ đó thì ai mà tin?”
Tần Như Lương hỏi: “Nàng ta lấy cái gì để đập ngươi?”
Thẩm Nguyệt cười khẩy, ngẩng đầu nhìn Tần Như Lương: “Nói cả ngày trời cũng không ra được cái gì, bây giờ cũng không tìm ra lý do để ta quỳ trước ngươi. Còn chuyện gì nữa không? Không thì ta về ngủ đây”.
Thẩm Nguyệt ném gậy xuống đất, tiêu sái quay người ra khỏi sảnh.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài sảnh vang lên một tiếng nói: “Tướng quân, hai nha hoàn này bàn tán, nói rằng có thấy công chúa rời khỏi Trì Xuân Uyển, đi ra hậu viện”.
Lời này vừa ra, không khí giống như ngưng đọng.
Ngọc Nghiên quay đầu nhìn người lên tiếng, phát hiện tiểu tỳ kia chính là người nhốt nàng ta vào dược phòng.
Hai nha hoàn vốn đang châu đầu ghé tai bàn tán, không ngờ lại có người nghe được, thế mà còn báo cho tướng quân!
Tần Như Lương hung ác trợn mắt nhìn Thẩm Nguyệt, nói: “Đưa người vào đây nói chuyện!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT