“Tần Như Lương”, Thẩm Nguyệt hỏi: “Tại sao ngươi lại không muốn để Tô Vũ chữa lành tay cho ngươi?”
“Sự giúp đỡ đó chắc chắn phải đi kèm điều kiện, ta không muốn bị hắn khống chế”, Tần Như Lương mím môi nói: “Kẻ đó cuồng vọng tự đại hơn cô nghĩ rất nhiều, hắn nghĩ bản thân có thể khống chế được tất cả mọi người. Thẩm Nguyệt, loại người đó là đáng sợ nhất”.
Thẩm Nguyệt hiểu rõ, nàng nói: “Khó trách hắn lại nói phải để tự ngươi hiểu ra chứ không ai có thể khuyên ngươi được”, nàng nhìn Tần Như Lương rồi lại hỏi: “Hắn khống chế ngươi làm gì chứ?”
Tần Như Lương nói: “Hắn nghĩ ta đương nhiên phải đồng ý với hắn nhưng ta sẽ không khuất phục”.
Có lẽ Tần Như Lương thật sự cảm thấy Tô Vũ là người rất đáng sợ, đừng nói là hắn ta, ngay cả Thẩm Nguyệt đôi khi cũng cảm thấy Tô Vũ thâm trầm đáng sợ.
Hắn hết tính toán chuyện này rồi lại tính toán đến chuyện khác, suy nghĩ vô cùng sâu xa khiến cho người khác không thể với tới được. Dường như hắn có thể lên kế hoạch từng bước và tạo ra những cái bẫy chỉ đợi kẻ khác nhảy vào.
Thẩm Nguyệt có thể hiểu được suy nghĩ của Tần Như Lương nhưng nàng đã yêu Tô Vũ sâu sắc, bây giờ nàng chỉ cảm thấy rằng việc hắn tính toán trước sau cũng là chuyện đương nhiên.
Nếu như hắn không tính toán trước sau thì làm sao hắn có thể sống sót ở bên bờ vực cho đến ngày hôm nay?
Thẩm Nguyệt nói: “Tô Vũ nói đúng, ngươi cần thời gian suy nghĩ. Ta vẫn hy vọng một ngày nào đó ngươi có thể trở lại làm Tần Như Lương như trước đây”.
Tần Như Lương nghĩ rằng Thẩm Nguyệt có thể không biết những gì mà Tô Vũ đã nói với hắn ta trong xe ngựa ngày hôm đó.
Một kẻ thâm trầm như Tô Vũ chắc chắn sẽ không thể hiện mặt tối của mình ra trước mặt Thẩm Nguyệt.
Tần Như Lương không muốn nói quá nhiều, chỉ nói: “Chờ một thời gian nữa thì cô sẽ nhìn ra bộ mặt thật của hắn thôi. Hắn phức tạp hơn cô nghĩ rất nhiều”.
Sau khi Tần Như Lương rời đi, Thẩm Nguyệt ngồi một mình trên hành lang suy nghĩ một lúc.
Tô Vũ đúng thật là người thâm trầm và phức tạp như lời hắn ta nói.
Nhưng Tô Vũ bây giờ cũng đang không quản ngày đêm cùng Hoắc tướng quân xử lý lũ lụt, cứu vớt nạn nhân.
Chỉ cần bọn họ một lòng là được, không phải như vậy là đủ rồi hay sao?
Ngày hôm sau khi nước đã dần rút thì Thẩm Nguyệt mới cùng mọi người đi xem thành quả.
Lúc đó mưa phùn tầm tã, Hoắc tướng quân chỉ huy các tướng sĩ nạo vét dòng sông, ai cũng lội dưới bùn đen, khôi giáp phản chiếu ánh sáng lấp lánh trên mặt nước.
Họ đã đào một cái ao lớn ở vùng trũng không người ở, có thể dẫn một phần lớn nước sông vào cái ao đó.
Đợi sau khi trận mưa này qua đi thì vùng đất ở gần cái ao này còn có thể dùng để khai khẩn đồng ruộng, lấy nước trong ao để tưới tiêu.
Ngoài ra, phù sa chảy vào cái ao càng lúc càng nhiều, sau này không chỉ có thể khiến cho địa thế được bồi lấp mà còn hình thành ra được một mảnh đất phì nhiêu.
Khi Thẩm Nguyệt đến, Tô Vũ đang đứng ở bãi cỏ bên cạnh.
Thảm cỏ xanh mướt cũng thấm đẫm nước mưa, trên đầu những ngọn cỏ dính đầy bùn đất lốm đốm.
Tô Vũ mặc y phục đen, bầu trời sau lưng hắn có màu sắc như hòa làm một với ngọn núi, vạt áo của hắn ướt đẫm mưa phùn. Màn mưa phùn càng khiến cho dáng vẻ trầm mặc cùng khuôn mặt hoàn mỹ của hắn trở nên đẹp như một bức tranh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT