Điều kiện ở thành Vân vẫn còn tốt hơn một chút, tạm thời vẫn còn có lương thực. Tần Như Lương tuy không thể giúp đỡ ở phương diện khác nhưng vẫn có thể xuống bếp nấu thức ăn.

Tuy hắn ta là một phế nhân nhưng việc nấu một bát canh cũng không thành vấn đề.

Đến buổi chiều thì Thẩm Nguyệt liền có canh bồ câu thơm ngon để dùng.

Tần Như Lương đặt bát canh vào tay Hạ Du, nhờ Hạ Du mang cho Thẩm Nguyệt dùng.

Hạ Du cảm thán nói: “Dù sao thì ngươi cũng đã mất cả nửa ngày mới nấu xong được món canh này, sao ngươi không tự mình đưa cho nàng chứ?”

Tần Như Lương không trả lời câu hỏi của hắn ta, chỉ nói: “Có đưa hay không là tùy ngươi, ta còn có việc khác phải làm”.

Nói xong Tần Như Lương liền rời đi trước.

Hạ Du nhìn theo bóng lưng rời đi của hắn ta rồi thuận miệng nói: “Ngươi thì còn có chuyện gì để làm chứ? Ngươi là người nhàn nhã nhất trong số mọi người mà”.

Tần Như Lương dừng chân một chút thì Hạ Du mới đột nhiên nhận ra mình đã nói sai, nhưng Tần Như Lương cũng không trả lời, liền sải bước rời đi.

Thẩm Nguyệt ngồi bên hiên nhà chậm rãi nếm thử, không biết đã bao lâu nàng không được dùng món thịt hầm này, nàng nheo mắt nói: “Chim bồ câu ở đâu ra vậy? Chắc là ngươi không rảnh rỗi đến mức có thời gian đi săn chim bồ câu đâu nhỉ?”

Hạ Du nói: “Ta đâu có rảnh rỗi đến như thế, con chim này bị mù đường cho nên tự mình dẫn xác tới đó”.

Thẩm Nguyệt nhếch miệng cười nói: “Canh này là do ngươi hầm sao? Nó cũng khá ngon đó”.

“Canh này không phải là do ta hầm mà là do Tần tướng quân hầm”, Hạ Du nói: “Hình như gần đây hắn ta đã học nấu ăn để nấu cho cô ăn”.

Nụ cười trên mặt Thẩm Nguyệt nhạt dần, nàng nói: “Hắn ta đường đường là một đại tướng quân mà lại đi học nấu ăn sao?”

Hình như chính Tần Như Lương đã bảo Hạ Du mang canh tới đây nhưng lại bảo hắn ta không được nói thật cho Thẩm Nguyệt biết.

Hạ Du thầm nghĩ, không nên để Tô Vũ lúc nào cũng là người đối xử tốt với Thẩm Nguyệt, Tần Như Lương thỉnh thoảng cũng nên có cơ hội thể hiện bản thân.

Nếu không thì Thẩm Nguyệt chắc chắn sẽ hoàn toàn bị Tô Vũ cướp được.

Cũng không phải là do Hạ Du phân biệt đối xử với Tần Như Lương và Tô Vũ, hắn ta chỉ cảm thấy Tô Vũ là một kẻ cực kỳ khó đối phó, tuy rằng Tô Vũ đã vài lần cứu mạng hắn ta và cũng đã khiến cho hắn ta phải tâm phục khẩu phục.

Nhưng thái độ làm người là một chuyện, còn cảm tình giữa người với người lại là một chuyện khác.

Nếu như sau này Tô Vũ dùng thái độ làm người bình thường của hắn đối xử với Thẩm Nguyệt thì chắc chắn Thẩm Nguyệt sẽ bị tổn thương.

Vì vậy cho nên Hạ Du mới nói thật: “Canh này quả thật là do hắn ta hầm, được hầm từ sáng cho đến giờ cho nên chắc chắn vừa mềm vừa ngon”.

Thẩm Nguyệt lẩm bẩm: “Ai bảo hắn ta làm việc này chứ?”

Tần Như Lương cố gắng cầm kiếm lên một lần nữa.

Trong tiểu viện có một dãy giá để binh khí, bên trên có đủ mọi loại bình khí.

Hắn ta rút ra một thanh kiếm nhưng cho dù có cố gắng đến cỡ nào thì hắn ta cũng không thể nắm chặt nó được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play