Chó vàng cố gắng dùng miệng ngậm lấy đứa bé, Thẩm Nguyệt lập tức ôm đứa bé kia lên, chuyển đến nơi đất bằng, kiểm tra hơi thở của đứa bé rồi kêu lên: “Tô Vũ! Mau, mau cứu đứa nhỏ, vẫn chưa chết!”

Hai người đồng lòng cứu chữa cho đứa bé này, phí rất nhiều công sức mới cứu sống được.

Hạ Du lặng lẽ ôm con chó dưới hố lên, đưa đến trước mặt Thẩm Nguyệt, hỏi: “Thẩm Nguyệt, cô có thể cứu nó không?”

Chó vàng không còn kêu nữa, đôi mắt mở to không hề khép lại, khóe mắt mơ hồ có vệt nước mắt.

Thẩm Nguyệt giơ tay xoa đầu nó, sau đó dời xuống phủ lên đôi mắt nó, chó vàng yên lặng nhắm nghiền hai mắt.

Thẩm Nguyệt mở miệng thở gấp, uể oải ngồi trên mặt đất, khẽ nói: “Ta đột nhiên cảm thấy rất khó chịu”.

Hạ Du nói: “Ta cũng vậy”. Hắn ta ôm con chó vàng kia đứng dậy, đi về phía Hoắc tướng quân: “Ta đi nhờ sư phụ chôn cả nó vào”.

Trước lúc trời tối, đoàn người quay trở lại trong thành.

Quân dân trong thành ngóng trông đợi chờ, hi vọng bọn họ có thể cứu một vài người trở về, nhưng không ngờ cuối cùng chỉ cứu được một nhóc con.

Trong thiên tai gian khổ, mọi người đều cảm thấy như cùng cảnh ngộ, không khỏi cảm thấy xót xa.

Sau khi trở về, Thẩm Nguyệt uống mấy bát canh khử hàn nhưng vẫn cảm thấy trận mưa ngày hôm nay rét lạnh vào tận đáy lòng mình.

Ba người là nàng, Tô Vũ và Hạ Du ngồi vây quanh đống lửa, toàn thân dính đầy bùn đất dơ bẩn, nước trong nồi đang đun, chờ sau khi nước sôi sẽ xách về phòng tắm rửa sạch sẽ.

Không ai nói gì.

Mãi đến khi trong nồi có hơi nóng bốc lên, Tô Vũ mới nói: “Hạ công tử, ngươi mang về phòng tắm trước đi”.

Loại chuyện này vốn nên là Thẩm Nguyệt trước, nhưng Hạ Du biết Tô Vũ muốn đẩy mình đi, tránh mặt khỏi đó.

Vì vậy hắn ta đứng dậy múc nước, nói: “Vậy ta không khách khí”. Hắn ta múc nước nóng đi rồi rót nước lạnh vào trong nồi.

Thẩm Nguyệt đút vài thanh củi vào trong lòng bếp được dựng lên tạm thời này để lửa cháy mạnh thêm chút.

Sau khi Hạ Du đi rồi, Tô Vũ mới khẽ nói: “Mặc dù chỉ cứu về được một đứa bé, nhưng A Nguyệt à, nàng kiên trì muốn đi chuyến này không hề vô ích, lòng người chính là phải tích góp từng chút từng chút như vậy”.

Trong mắt hắn lấp lóe ánh lửa, Tô Vũ lại nói: “Sở dĩ cảm thấy khó chịu là do A Nguyệt nàng dần dần có lòng yêu nước thương dân, đây là phúc của Đại Sở sau này. Thiên tai nhân họa cũng không chỉ có ở nơi này, nơi này còn như vậy, có thể thấy được nơi khác sẽ thế nào.

Biện pháp giải quyết duy nhất chính là dân giàu nước mạnh, ngày sau, chỉ có dân giàu nước mạnh mới có thể ứng phó được tai họa thế này, mới có thể di dời bách tính trên diện rộng, cho bọn họ một nơi yên thân gửi phận”.

Thẩm Nguyệt nghiêng đầu nhìn hắn, hắn nói rất bình tĩnh, lại mang theo kiên định vô hình.

Thẩm Nguyệt hỏi: “Ta có thể làm được sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play