Đại Sở tổn thất nhiều võ tướng, tướng quân như thế, mặc dù khiến tướng sĩ Đại Sở phẫn hận, tiếc nuối, nhưng chiến tranh đã kết thúc, hao binh tổn tướng trong chiến tranh là điều dễ hiểu, chẳng trách được ai.

Bởi vì phải rời thành di chuyển, điều kiện cho hạn, nhất thời không chuẩn bị nhiều quan tài đá, nên Hoắc tướng quân đã mai táng những võ tướng kia.

Sau khi bàn giao, đại tướng quân Dạ Lương bèn dẫn người rời đi.

Cưỡi ngựa song song với Hoắc tướng quân còn có cả Hạ Du.

Chỉ sau một thời gian không gặp, hắn ta giống như trầm tĩnh hơn nhiều, không vạ miệng nói hớ nữa, dù thấy Thẩm Nguyệt quay về an toàn, trong lòng vui sướng nhưng vẫn kiềm chế lại.

Hoắc tướng quân hỏi chuyện Tô Vũ và Tần Như Lương, sau đó hành lễ với Thẩm Nguyệt, rồi mới quay về thành Huyền.

Trời mưa ẩm ướt dấp dính.

Thẩm Nguyệt kéo màn xe lên, dưới núi ấm áp hơn núi Diệp nhiều, không khí ẩm ướt khiến người ta cảm thấy như dính phải mạng nhện, hơi khó chịu.

Hạ Du xua ngựa đi đến bên cạnh xe của Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt nhìn hắn ta, cảm giác chỉ chớp mắt một cái mà Hạ Du đã thay đổi thật nhiều.

Hắn ta không còn là công tử nhà giàu mặt như ngọc kia nữa, ngũ quan đã có góc cạnh, rõ ràng hơn trước, giọng điệu cũng không còn nháo nhào hoạt bát như xưa.

Bạn bè lâu ngày gặp lại, Thẩm Nguyệt đương nhiên rất vui mừng, nàng cười nói: “Trông cường tráng hơn nhiều đấy! Người cũng ngày càng ra dáng”.

Hạ Du nở nụ cười: “Chắc chắn rồi, mấy người đi là mất tăm hơn một tháng, hơn một tháng nay, ngày nào ta cũng theo sư phụ luyện công từ lúc trời còn chưa sáng, sư phụ còn đích thân dạy ta đánh quyền nữa”.

“Sư phụ ngươi?”

Hạ Du đắc ý nói: “Là Hoắc tướng quân! Sau khi các cô đi, ta đã bái tướng quân làm sư phụ, bây giờ đừng nói là hai binh sĩ, dù có thêm mấy người nữa, ta cũng đánh thắng được”.

Thẩm Nguyệt cười híp mắt nói: “Vậy thì tốt”.

Trước giờ, trong lòng Hạ Du luôn tồn tại khúc mắc, hôm Thẩm Nguyệt và Tô Vũ đến Dạ Lương, hắn ta bị Dạ Lương chê bai rồi bị hai binh sĩ Dạ Lương đưa về.

Khi ấy, Hạ Du vô cùng lo lắng, không biết phải làm sao, sau đó hắn ta thề rằng phải học võ cho bằng được, không thể để người khác xem thường.

Chỉ có học được võ, hắn ta mới không bị xem thường, người khác sẽ không chỉ nhìn hắn ta dưới danh nghĩa công tử nhà Hạ tướng, gặp phải nguy hiểm, hắn ta cũng có thể bảo vệ mình, không liên lụy đến người khác.

Suốt chặng đường từ đầu tới tận giờ, trải qua biết bao nguy hiểm thống khổ, mọi người có tình cảm gắn bó vào sinh ra tử, Hạ Du cũng muốn góp một phần sức lực làm chút gì đó.

Nếu muốn hắn ta bảo vệ Thẩm Nguyệt, hắn ta tuyệt đối không từ chối.

Khoảng thời gian này không thấy Thẩm Nguyệt trở về, lại nghe nói thêm chuyện bọn họ bị ám sát giữa đường, ngày nào Hạ Du cũng lo lắng không thôi.

Cũng may hiện tại mọi người đều đã an toàn trở về, Hạ Du cũng yên lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play