Tần Như Lương bình tĩnh hỏi nàng: “Vậy cô cảm thấy cơ thể chẳng khác gì người tàn phế của ta có tác dụng gì? Đến cả việc bảo vệ cô mà ta còn không làm được, chỉ che mưa cho cô một lần đã đổ bệnh, ta thực sự không biết ta còn tác dụng gì”.
Thẩm Nguyệt nhíu mày, nhìn chằm chằm vào hắn ta: “Ngươi còn sống, chắc chắn là có lý do để ngươi còn sống. Trên đời này người vô dụng nhiều vô số kể, có phải họ cũng không nên trân trọng sức khỏe của bản thân, tất cả nên đi chết hết?”
Tần Như Lương cười khổ: “Ta không làm đại tướng quân của Đại Sở được nữa rồi, ta cũng không thể rong ruổi trên sa trường nữa, thậm chí không thể cầm chắc một thanh kiếm. Điều duy nhất mà ta có thể làm là còn sống, dùng hết sức mình, bảo vệ cho cô”.
Hắn ta nói: “Công danh bổng lộc chẳng qua cũng chỉ là mây trôi, chớp mắt là bay đi mất”.
Thẩm Nguyệt đáp: “Ngươi nghĩ được như thế thì tốt quá. Nhưng ta không cần ngươi bảo vệ, ta hi vọng ngươi có thể bảo vệ chính ngươi”.
Thẩm Nguyệt đứng dậy đi cất bát, Tần Như Lương vội vàng nắm lấy cổ tay Thẩm Nguyệt.
Động tác của hắn ta rất nhẹ, gần như không có sức, Thẩm Nguyệt chỉ cần giãy mạnh một cái là có thể thoát ra được.
Nhưng nàng nghe thấy Tần Như Lương nói: “Thẩm Nguyệt, gần đây ta nghĩ rất nhiều, ta thông suốt rồi”.
“Chắc hẳn là một chuyện tốt, ngươi nghĩ thông suốt là được”.
Tần Như Lương trầm giọng nói: “Cho dù tới tận lúc này ta vẫn hi vọng có thể níu kéo cô, nhưng ta biết, ta càng làm thế, cô chỉ càng xa cách ta hơn.
Thẩm Nguyệt, sau này ta sẽ không bám lấy cô nữa, cũng không lấy hai chữ phu thê trên danh nghĩa để cưỡng ép trói buộc cô nữa. Việc hai ta là phu thê, ban đầu ta cũng không coi là thật, bây giờ cô cũng không coi là thật. Nghĩ kỹ lại, không phải cô đã sai, mà là ta sai rồi”.
Tần Như Lương ngừng lại trong thoáng chốc rồi nói tiếp: “Thế nên khoảng thời gian từ bây giờ đến khi quay về kinh thành Đại Sở, chúng ta thậm chí còn không phải phu thê trên danh nghĩa. Cô là người tự do, cô có thể làm gì cô muốn, ta cũng có thể làm chuyện ta muốn.
Ta muốn bắt đầu đối xử tốt với cô lần nữa, cô không cần cảm thấy có gánh nặng, bởi vì đây là chuyện của ta, không liên quan gì tới cô. Đợi khi về đến kinh thành, nếu cô vẫn thân bất do kỷ, bất đắc dĩ phải quay về làm thê tử trên danh nghĩa của ta, ta cũng sẽ dốc sức bảo vệ cô.
Nếu đến sau cùng, cô vẫn chọn rời đi, ta cũng không ép uổng”.
Thẩm Nguyệt thoáng sững sờ.
Nàng khó lòng tưởng tượng những lời này thốt ra từ miệng của một kẻ ngoan cố cứng đầu như Tần Như Lương.
Phải chăng theo thời gian, con người sẽ dần dần thay đổi.
Những góc cạnh sắc bén và cố chấp gây tổn thương cho chính mình và người khác lúc đầu cũng dần dần mềm mại đi, chỉ có như thế mới có thể không tổn thương người khác, đồng thời cũng buông tha bản thân mình.
Thẩm Nguyệt trước kia chẳng phải cũng như thế hay sao.
Thời gian nàng và Tần Như Lương giằng co đối đầu, nàng chỉ mong một ngày nào đó Tần Như Lương khóc lóc quỳ gối trước mặt nàng xin tha, nhưng bây giờ đến khi hắn ta thực sự sa sút, nàng lại không còn tâm trạng so đo tính toán như trước nữa.
Có lẽ vì cả hai đã thay đổi rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT