Tiếng nói vừa dứt, trên đỉnh đầu đã vang lên tiếng sấm sét.

Bầu trời âm u tràn ra khí lạnh, sau đó là mưa rào xối xả.

Cuối cùng mưa cũng rơi.

Hạt mưa lớn chừng hạt đậu tạt vào mặt còn thấy đau.

Chỉ trong chốc lát, nước mưa đã làm ẩm ướt mặt đất.

Thẩm Nguyệt có chút sững sờ, không biết đang sững sờ vì mưa hay vì lời hắn ta nói: “Ai bảo ngươi là hạng người ham sống sợ chết?”

Tần Như Lương lại quay đầu đi, nhanh chóng cởi áo ngoài ra, giang tay che ở phía trên đầu Thẩm Nguyệt: “Còn không mau chạy đi, cô định dầm mưa về nhà à?”

Thẩm Nguyệt hồi thần, sau đó nhanh chóng bước chân chạy theo.

Cả người Tần Như Lương dầm mình dưới mưa, một tay cầm áo ngoài không rời Thẩm Nguyệt nửa bước, ngăn cản phần lớn nước mưa cho nàng.

Mặc dù mưa này tới muộn nhưng hung mãnh lạ thường.

Mưa kia vừa thô vừa nặng, giống như những viên thủy tinh che chắn trước mặt, khiến tầm mắt trắng xóa, chỉ nhìn được lờ mờ.

Chạy một mạch về trong viện, Tần Như Lương nói: “Mau vào phòng đi”.

Thẩm Nguyệt không chậm trễ, chạy vào mái hiên, đứng trước cửa phòng Tô Vũ.

Cửa phòng vẫn khép như lúc nàng rời đi, chỉ cần khẽ đẩy là ra.

Trước khi vào trong, nàng cúi đầu phủi hạt mưa trên áo, thấy cả người mình bị ướt rất ít, chỉ ẩm ẩm một chút.

Thẩm Nguyệt quay đầu lại nhìn.

Sau khi Tần Như Lương đưa nàng và mái hiên thì quay đầu vào phòng đối diện, không dừng lại chút nào.

Bóng lưng cao lớn của hắn ta giội dưới mưa, cả người ướt đẫm, chảy xuống góc áo, cả người bị phủ bởi một tầng nước.

Tần Như Lương lấy áo chắn mưa cho nàng, còn bản thân thì mặc kệ.

Thẩm Nguyệt nhìn Tần Như Lương đi vào phòng, nàng nghĩ chắc hắn ta chỉ thay một bộ đồ sạch là không sao.

Ban nãy nàng chỉ vội chạy, không để ý đến việc Tần Như Lương chắn mưa cho mình, nếu không nàng cũng sẽ chẳng khô ráo như vậy còn Tần Như Lương thì lại ướt như chuột lột.

Thẩm Nguyệt vẫn chưa quen với việc Tần Như Lương đối tốt với mình, chẳng thà hắn ta cứ vô tâm như trước còn khiến nàng thoải mái hơn.

“A Nguyệt về rồi sao?”

Tô Vũ nghe thấy lời nói ngắn gọn của Tần Như Lương nhưng lại không thấy Thẩm Nguyệt đi vào phòng, bèn hỏi.

Thẩm Nguyệt hồi thần, quay đầu vào phòng.

Tô Vũ thấy nàng thì nói: “Trời đột nhiên mưa lớn, ta cứ tưởng nàng sẽ chờ mưa ngớt rồi mới về”.

Thẩm Nguyệt không đến chỗ hắn luôn mà đi ra chỗ chậu nước, chậm rãi rửa tay cho sạch.

Nàng vừa rửa vừa nói: “Đi được nửa đường thì trời mới mưa”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play