Nàng yên lặng nhìn sát thủ, ung dung nói: “Các ngươi không giết người được thì coi như là thất bại, thật ra ngươi có khai hay không thì cũng chẳng sao cả, ngươi tưởng rằng ngươi không khai ra thì ta không làm gì được ngươi à?”

Hình cụ lần lượt được mang ra, Thẩm Nguyệt lạnh nhạt nói: “Thật ra ta cũng không quá quan tâm ai phái ngươi đến”. Truyện Hot

Bên cạnh có lò than, bên trong là một que hàn được nung đỏ, khiến cho phòng giam đang ướt lạnh cũng trở nên ấm áp hơn.

Thẩm Nguyệt cầm que hàn lên, nói: “Ta đơn giản chỉ muốn giày vò ngươi, không làm ngươi chết đi quá nhanh, nhưng sẽ khiến ngươi phải ghi sâu ấn tượng, cho đến khi làm quỷ đầu thai cũng vẫn phải nhớ như in”.

Nàng nói rất bình tĩnh, bên trong ẩn chứa sự tàn nhẫn không thể bỏ qua.

Nói xong, nàng lấy que hàn dán lên lồng ngực tên sát thủ, nhẹ nhàng như chuyện bình thường. Tiếng xèo xèo thiêu đốt da thịt kèm theo một mùi khét lẹt khó tả vang vọng cùng với tiếng gầm của tên sát thủ.

Nhưng Thẩm Nguyệt không rung động dù chỉ một chút.

Nàng nói: “Hôm đó, chính ngươi đã đẩy đá loạn xuống nhỉ”.

Sát thủ chỉ lo thở hồng hộc và gào rú, không có nổi sức để nói.

Nếu không vì gã, Tô Vũ sao có thể bị thương nặng đến vậy.

Thẩm Nguyệt cảm thấy cho dù dùng toàn bộ cực hình lên sát thủ này thì vẫn còn không đủ.

Thẩm Nguyệt lại nhét que hàn vào lửa, lấy ra hai cái dùi đóng vào xương bả vai của sát thủ.

Nàng càng dùng sức thì máu tươi chảy ra càng nhiều, khiến tên sát thủ kia còn cảm nhận được tiếng xương mình chạm vào sắt.

“Cũng may là ngươi còn sống, nếu không ta biết đi đâu tính sổ với ngươi bây giờ”.

Nàng muốn đem những nỗi đau, vết thương mà Tô Vũ phải chịu trả lên người tên sát thủ kia gấp trăm lần.

Bất kể dùng đến cực hình gì, nàng đều không chớp mắt một lần.

Dùi sắt xé rách lớp áo của gã, lộ ra nửa thân trên tràn đầy vết thương của gã.

Tần Như Lương trông thấy một vết xăm lớn cỡ đồng xu trên cánh tay của sát thủ kia thì hơi tái mặt.

Ngay sau đó, Thẩm Nguyệt lấy một cái cào sắt đưa cho lao vệ hành hình bên cạnh và nói: “Cào tróc da của gã đi, lăng trì gã từng chút một, cho đến khi chỉ còn một hơi tàn”.

Đại tướng quân gặp không ít cực hình như vậy, nhưng ông ta vẫn phải líu lưỡi nhìn Thẩm Nguyệt.

Lúc hành hình, dù tên sát thủ kêu gào thảm thiết thế nào đi nữa thì nàng cũng không thay đổi chút cảm xúc nào.

Về sau có thể thấy cả xương trắng lộ ra, đến cả lao vệ hành hình cũng không nỡ xuống tay nữa.

Phòng tra tấn tràn đầy mùi máu, cảnh tượng cực kỳ đáng sợ.

Đại tướng quân nói: “Ta sợ sẽ khiến công chúa và tướng quân khó chịu, nên mời hai vị quay về trước. Công chúa yên tâm, ta nhất định sẽ khiến gã muốn sống không được, muốn chết không xong, để giải mối hận của công chúa.

Không chờ Thẩm Nguyệt nói chuyện, Tần Như Lương đã kéo Thẩm Nguyệt ra khỏi phòng tra tấn: “Ra ngoài đã rồi tính”.

Ra khỏi phòng tra tấn, cảm giác nặng nề và áp bức mới nhạt đi một chút.

Tần Như Lương nhếch môi, bước ra khỏi địa lao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play