Nàng lại lấy một viên than rồi bắt đầu vẽ, vừa vẽ vừa lẩm bẩm: “Quả thật là cảm hứng phải đến từ cuộc sống”.
Nàng phát hiện sau khi quật được Liễu Mi Vũ thì cảm hứng vẽ lại càng dồi dào hơn. Thứ mà nàng vẽ ra chính là một câu chuyện hồi hộp giật gân, có biết bao nhiêu tình tiết vô cùng kích động.
***
Kể từ sau khi thái y đến kê lại đơn thuốc, Thẩm Nguyệt cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.
Chuyện con của nàng sẽ bị giết hay được giữ lại dù sao cũng là do người khác quyết định, những chuyện nên làm nàng cũng đã làm hết rồi, chỉ có thể chờ xem người trong cung có chịu buông tha cho nàng hay không mà thôi.
Thẩm Nguyệt không còn cố ý tránh né những điều bất lợi nữa, thái y cũng không còn kê thuốc gây bất lợi cho nàng nữa, tất cả hoàn toàn chỉ là thuốc dưỡng thai.
Ngày hôm đó Thẩm Nguyệt đã nói gì với thái y, thái y không dám sơ suất, sau khi trở về liền bẩm báo lại với hoàng thượng.
Hoàng đế đang ngồi trên long ỷ xử lý chính vụ, bình thản nghe thái y bẩm báo. Thái y nói xong thì hoàng đế liền phất tay cho thái y lui ra ngoài.
Sau khi người ngoài đi rồi thì hoàng đế mới đặt bút trong tay xuống, ngẩng đầu suy tư một hồi.
Buổi sáng sau khi lâm triều, hoàng đế đã giữ Tần Như Lương lại ngự thư phòng.
“Trẫm nghe thái y nói đứa con của Tĩnh Nguyệt công chúa vẫn chưa chết. Sau khi dùng một tháng thuốc gây sảy thai, bây giờ lại gặp phải tai nạn mà đứa trẻ đó vẫn chưa chết”.
“Tội gì?”, hoàng đế hỏi: “Trẫm nên giáng tội ngươi đã đánh công chúa hay là giáng tội ngươi làm chuyện xấu gây xôn xao trong kinh thành?”
Hoàng đế đứng dậy, chắp tay đi xuống khỏi long ỷ, nói tiếp: “Đại tướng quân yêu thiếp diệt thê, tin tức truyền khắp nơi. Chỉ vì một thiếp thất mà làm tổn hại mặt mũi Hoàng gia và danh tiếng của phủ tướng quân, ngươi thấy có đáng không? Lúc trước trẫm có thể không quan tâm mấy chuyện này, nhưng việc gì cũng phải có mức độ thôi, nếu ngươi cứ phải xé mọi chuyện ra to thì trẫm thấy cũng không cần giữ lại thiếp thất làm gì”.
Tần Như Lương tái mặt, vội vàng tạ tội.
Hoàng đế dừng một chút, hơi nới giọng: “Tĩnh Nguyệt bảo thái y truyền lời, những câu kia đúng là khiến trẫm kinh ngạc. Không ngờ con bé lại vẫn tỉnh táo như vậy?”
Tần Như Lương mím môi nói: “Từ sau khi quay về thì nàng ta thay đổi hẳn, không còn ngốc nghếch như trước nữa”.
Hoàng đế híp mắt: “Cam nguyện cúi đầu xưng thần, ngươi nói trẫm có nên tin không?”
Tần Như Lương không dám định đoạt giúp hoàng đế, chỉ im lặng không nói.
Nhưng đến người bình thường còn không dễ tin chuyện này, nói gì đến hoàng đế.
Nhưng hoàng đế lại có một suy nghĩ khác.
Dù gì Thẩm Nguyệt cũng đang mang thai con của Tần Như Lương. Tần Như Lương hiện đang là đại tướng quân đệ nhất Đại Sở, binh quyền nắm chắc trong tay.
Sau này công cao chấn chủ sẽ khó mà đàn áp được. Nếu có thể dùng con của hắn ta làm người của mình thì cũng không lo sợ bị Tần Như Lương áp chế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT