Tần Như Lương thấy nói tiếp cũng không có ý nghĩa gì liền dứt khoát vượt qua bên người nàng đi thẳng vào phòng.

Hắn ngước mắt liền thấy Tô Vũ quả thực đã tỉnh lại nhưng người vẫn còn rất yếu, mặt không chút máu, tóc đen như mực tùy ý xõa trên vai, trăng thanh gió mát không tranh với đời.

Tần Như Lương liếc nói: “Thì ra ngươi biết võ công”.

Hắn biết chỉ dựa vào Thẩm Nguyệt không có khả năng hạ gục những sát thủ kia, hơn nữa khi tảng đá khổng lồ đó rơi xuống, nếu thực sự là một người không biết võ công sẽ không thể chống đỡ nổi, lại càng không có khả năng sau khi chịu phải chấn thương nghiêm trọng như vậy vẫn có thể tỉnh lại.

Không còn nghi ngờ gì nữa Tô Vũ đã bại lộ.

Tô Vũ nhàn nhã, giống như đang nói chuyện phiếm: “Chỉ là biết chút da lông bên ngoài, khiến tướng quân phải cười chê rồi, nếu không cũng sẽ không rơi vào kết cục như hiện tại, Tần tướng quân mời ngồi”.

Hai bệnh nhân trong phòng bình tĩnh ngồi xuống.

Tần Như Lương lạnh giọng chất vấn: “Chỉ biết chút da lông? Ta nghe tướng quân Dạ Lương nói vết kiếm trên người những sát thủ đó đều rất hiểm hóc, ngươi không chỉ biết sơ qua đơn giản như vậy đâu?”.

Tô Vũ mỉm cười, chẳng hề dao động: “Lúc đó tình hình khẩn cấp, có lẽ phát huy hơn hẳn ngày thường, nếu chậm một bước công chúa cũng sẽ gặp nguy hiểm”.

Thẩm Nguyệt ở ngoài cửa không đi vào, cánh cửa khép hờ không ngăn được tiếng nói chuyện của hai người mà lọt vào tai nàng.

Nàng nheo mắt ung dung nhìn ánh ban mai tràn ngập trong sân.

Tần Như Lương im lặng một hồi: “Người ở cùng nàng ấy vào tối trung thu hôm đó cũng là ngươi có phải không?”

Tô Vũ chỉ hơi nhướng mày, phong thái tự nhiên, không trả lời câu hỏi này của hắn.

Tần Như Lương nói gần như chắc chắn: “Ta rất biết ơn ngươi đã ra tay cứu giúp nàng ấy khi gặp nạn, nhưng nếu ngay từ đầu ngươi đã không muốn dính dáng tới nàng ấy thì hiện ta cũng đừng dây dưa với nàng ấy nữa”

Tô Vũ suy nghĩ một lúc, sau đó trịnh trọng nói: “Ta sẽ nghiêm túc tham khảo lời của ngươi”.

Thẩm Nguyệt ở bên ngoài chỉ nghe thấy lời này của hắn nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra biểu cảm của hắn lúc này, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười.

Tần Như Lương thuộc phái hành động, về phương diện đối đáp không phải là đối thủ của hắn.

Lời nói của Tô Vũ dường như không đồng ý cũng chẳng từ chối, thái độ cũng không nóng không lạnh khiến Tần Như Lương cảm thấy bực bội nhưng lại không làm sao được.

“Tốt nhất ngươi nên nghĩ rõ ràng, ta không muốn ngươi liên lụy tới nàng ấy”.

“Tướng quân để tâm tới công chúa như vậy khiến người khác thật vui vẻ yên tâm”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play