Vì trong lòng có một người như vậy nên nàng không thể để tâm đến những thứ khác.

Hóa ra cảm giác này vừa là ngọt ngào thấm vào xương tủy, vừa là đau đớn đến tâm can.

Nàng chỉ cần nhắm mắt lại là không kiềm chế được nhớ đến lúc Tô Vũ lấy cơ thể mình chống đỡ cả bầu trời cho nàng, vừa bị chảy máu vừa khẽ cười nói với nàng những lời tâm tình ngọt ngào nhất thế gian.

Nếu nàng xác định sẽ yêu người này thì tại sao không dũng cảm sớm hơn một chút? Tại sao không nồng nhiệt đáp lại hắn?

Nàng sợ cả đời này sẽ lưu lại quá nhiều tiếc nuối, chỉ cần vừa nhắc đến cái tên Tô Vũ này sẽ đau đớn thấu tâm can.

Tay Thẩm Nguyệt chống lên trán, ngẩn người.

Ánh nắng ban mai chiếu rọi lên sườn mắt của nàng ánh lên vẻ bi thương.

Cơ thể Tần Như Lương bất tiện, hắn ta vẫn cẩn thận từng chút ngồi xuống bên cạnh nàng.

Nếu đổi lại là trước kia, nhìn nàng thất thần vì người đàn ông khác, có lẽ hắn ta sẽ tức giận.

Mà bây giờ sau khi trải qua biến cố sinh tử này, hiện thực lại như một chậu nước lạnh tạt vào người hắn ta từ đầu đến chân.

Tần Như Lương hỏi: “Thẩm Nguyệt, chúng ta còn khả năng làm lại từ đầu không?”

Từ khi rời kinh đến nay, vô số lần tới rìa cái chết, hắn ta cũng có nhớ người nhà nhưng điều mà lúc nào cũng hiện lên trong đầu hắn ta lại không phải là Liễu Mi Vũ ngày đêm ở cạnh, thấu hiểu lòng người mà là người phụ nữ bướng bỉnh, dũng cảm, kiên cường bên cạnh này.

Hắn ta luôn nhớ đến hôm rời kinh nàng đứng trong gió, vẻ mặt rất bình thản giơ tay lên khoác áo lên người hắn ta.

Đó là lần dịu dàng duy nhất của nàng với hắn ta, xa cách và lạnh lùng.

Nhưng bóng người đó lại khắc sâu vào lòng hắn ta, dần cô đặc lại thành một nốt chu sa.

Trước kia hắn ta luôn làm tổn thương đến Thẩm Nguyệt, chưa lần nào đối xử tốt với nàng.

Hắn ta nói muốn bảo vệ nàng nhưng có ai cần một người từng làm tổn thương mình bảo vệ đâu chứ?

Tần Như Lương nói: “Nếu có khả năng, ta sẽ nhìn thẳng vào mối quan hệ của chúng ta lần nữa, sẽ cố hết sức đối xử tốt với cô, bù đắp lại cho cô”.

Hắn ta cũng có thể yêu thương nàng, nâng niu nàng trong tay như đã yêu thương Liễu Mi Vũ trước đây.

Tần Như Lương bỗng nhớ đến lúc nhỏ, khi Thẩm Nguyệt vẫn còn là cô công chúa được mọi người yêu thương chiều chuộng, hắn ta luôn bảo vệ và cưng chiều nàng.

Lúc đó hắn ta không dám tưởng tượng có ngày Thẩm Nguyệt sẽ trở thành vợ của mình.

Có lẽ hắn ta sẽ vui đến mức nhảy cẫng lên.

Nhưng rốt cuộc điều gì đã khiến họ trở nên như bây giờ?

Thẩm Nguyệt rất bình tĩnh, khẳng định với hắn ta: “Chúng ta không có khả năng bắt đầu lại, hoặc có thể nói hoàn toàn chưa từng có khả năng”.

“Thẩm Nguyệt trước kia thích ngươi, thậm chí rất yêu ngươi”, nàng nói: “Mấy hôm trước, khi bị nhốt trong ngục, ta nằm mơ thấy những chuyện lúc nhỏ của nàng ấy, ngươi và nàng ấy cãi nhau, ngươi dẫn Liễu Thiên Tuyết bỏ đi, chưa từng quay đầu lại nhìn, lúc nàng ấy nhìn ngươi đã khóc rất đáng thương”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play