Hôm nay, ông ta mới phát hiện Thẩm Nguyệt còn hiểu biết y thuật.
Hơn nữa, theo những gì đại tướng quân báo lại vào hôm nay, thi thể của các sát thủ bên dưới đống đá đã bị giết chết trước khi bị đá nghiền nát. Vết đao trên người rất rõ ràng, thủ đoạn cũng dứt khoát, tàn nhẫn.
Nhưng lúc đó nơi kia chỉ có Tô Vũ và Thẩm Nguyệt.
Thi thể sát thủ đầy đất mà hai người họ vẫn còn sống, từ đó có thể thấy hai người này thường ngày che giấu khá kỹ.
Nhất là Tô Vũ, Hoàng đế Dạ Lương cảm thấy mình đã đánh giá thấp hắn lần nữa rồi.
Thấy Thẩm Nguyệt lo lắng đến độ không muốn rời đi, Hoàng đế Dạ Lương như nhận ra điều gì.
Thẩm Nguyệt sẽ không về phòng, nàng muốn ở đây, nàng sợ là khi mình vừa đi, Tô Vũ sẽ không tỉnh lại nữa.
Hoàng đế nói: “Công chúa cũng nên chú ý đến sức khỏe của mình, đừng để khi sứ thần chưa tỉnh mà bản thân công chúa lại ngã bệnh”.
“Đã khiến bệ hạ nhọc lòng rồi, ta sẽ không ngã bệnh đâu”.
Hoàng đế Dạ Lương tiếp tục: “Lát nữa trẫm bảo người đem cơm đến, lúc đó dù thế nào Tĩnh Nguyệt công chúa nên ăn chút gì đó đi”.
Ông ta đi ra đến cửa thì khựng lại, quay đầu lại nhìn bóng lưng Thẩm Nguyệt: “Tĩnh Nguyệt công chúa, hôm nay đại tướng quân phát hiện Tần tướng quân của Đại Sở ở dưới chân núi. Nếu trẫm nhớ không nhầm, Tần tướng quân mới là phu quân của công chúa nhỉ”.
Thẩm Nguyệt sững sờ.
“Tần tướng quân bị thương, cũng may không nguy hiểm đến tính mạng”, Hoàng đế Dạ Lương lại nói: “Bây giờ hắn đang nằm ở phòng đối diện, Tĩnh Nguyệt công chúa không thể chăm sóc phu quân nhưng lại tận tâm tận lực chăm sóc sứ thần này, đúng là kỳ lạ!”
Thẩm Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Hoàng đế Dạ Lương.
Đôi mắt đen láy đầy vẻ mệt mỏi và lạnh lùng, nàng nói: “Dù bọn ta đã ký kết hiệp ước đồng minh với ngươi nhưng đây cũng là chuyện riêng của ta, ta muốn chăm sóc hắn thì đã sao nào?”
Hoàng đế Dạ Lương nghĩ ông ta nói thế ít nhiều gì Thẩm Nguyệt sẽ cảm thấy khó xử đôi chút hoặc sẽ cố gắng giấu giếm gì đó.
Ông ta chẳng ngờ Thẩm Nguyệt lại thẳng thắn thừa nhận như vậy.
Hoàng đế Dạ Lương cũng không nói gì nữa mà rời đi luôn.
Ít nhất thì ông ta đã xác nhận một điều, Tĩnh Nguyệt công chúa đối xử không bình thường với vị sứ thần này.
Mới kết ký hiệp ước liên minh, Tô Vũ tạm thời không thể chết.
Theo nguyên tắc hòa bình và hữu nghị, Hoàng đế Dạ Lương bảo cung nhân chuyển nơi ở của Thẩm Nguyệt đến biệt viện này để tiện cho việc nàng chăm sóc hắn.
Người ra vào biệt viện đều thông minh mà chỉ hiểu trong lòng chứ không nói ra.
Dù sao đây cũng là việc riêng của người ta, không liên quan gì đến người ngoài và chuyện lớn hai nước.
Sau đó cung nhân lại mang bữa tối đến biệt viện lần nữa.
Lần này Thẩm Nguyệt cũng tranh thủ ăn lúc nó còn nóng.
Nàng cần bổ sung thể lực nếu không sợ là mình sẽ không kiên trì được bao lâu.
Thuốc đã sắc xong, Thẩm Nguyệt kiên nhẫn vô cùng, cẩn thận đút cho Tô Vũ từng muỗng, mặc dù hắn chưa tỉnh nhưng nhưng may là không cắn chặt miệng không mở.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT