Trước kia chỉ mơ thấy mùi máu tanh mơ hồ, nhưng lần này là thấy rõ ràng.
Nàng biết đây đều là những gì đã xảy ra trên người Thẩm Nguyệt.
Khi ấy nàng còn nhỏ, không thể chịu đựng nổi, cho nên sau đó mới trở nên ngu dại.
Trong mộng, người đứng sau nàng có giọng nói dễ nghe lại yên ổn như Tô Vũ.
“Là chàng sao?”, Thẩm Nguyệt mất hồn mất vía hỏi.
“Gì cơ?”
“Người luôn đứng sau lưng ta là chàng sao?”, nàng ngẩng đầu lên, mê man nhìn Tô Vũ: “Có phải khi đó cũng giống bây giờ, chỉ cần ta ngẩng đầu hoặc quay đầu thì đều có thể nhìn thấy chàng một cách rõ nét đúng không?”
Hốc mắt nàng đỏ lên.
Tô Vũ hít sâu một hơi, ngón tay khẽ lau mồ hôi trên trán nàng, nói: “Đúng là mơ thấy ác mộng rồi”.
Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi, định thần lại, gật đầu: “Ừ, mơ thấy ác mộng”.
Thẩm Nguyệt mơ thấy Tần Như Lương, mơ thấy Liễu Thiên Tuyết, nhưng lại chẳng mơ thấy Tô Vũ.
Nàng chỉ nghe thấy một thanh âm giống hệt hắn, luôn luôn trấn định như vậy, không có chút hoảng loạn.
Thẩm Nguyệt cũng quên đi việc Tần Như Lương đang ở cách vách, nàng chỉ muốn dùng sức ôm chặt Tô Vũ.
Một lúc lâu sau, nàng mới bình tĩnh lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tô Vũ, đói quá”.
Đôi mắt dưới làn tóc của Tần Như Lương bỗng sửng sốt.
Đây là lần đầu tiên hắn ta thấy Thẩm Nguyệt ôm chặt một người như thế.
Tiếng nói chuyện của nàng mang theo sự dịu dàng và nũng nịu, là điều Tần Như Lương chưa từng thấy ở nàng.
Trước đó, hắn ta gần như không thể tưởng tượng rằng Thẩm Nguyệt cũng sẽ dựa vào lòng một người đàn ông, dịu dàng nói chuyện.
Và người đàn ông đó mãi mãi cũng không phải hắn ta.
Trước mặt hắn ta, Thẩm Nguyệt luôn dũng cảm kiên cường.
Không phải vì nàng không cần bảo vệ, mà là không cần Tần Như Lương bảo vệ.
Có lẽ hắn ta đã mất tư cách bảo vệ nàng từ lâu, thậm chí hắn ta còn không phát hiện, phụ nữ có kiên cường đến mấy thì cũng sẽ gặp ác mộng, cần người an ủi, cũng có một khía cạnh dịu dàng như nước.
Tô Vũ nói: “Nhưng ta cũng không có gì cho nàng ăn cả, hay nàng cắn ta đi xem có dễ chịu hơn không”.
Thẩm Nguyệt hồi thần lại, bật cười, không khách khí mò vào ống tay áo của Tô Vũ, cắn vào tay hắn mấy cái.
Đợi nàng bình tĩnh hẳn lại thì mới nhớ ra đây là nhà lao, mà Tần Như Lương thì ở ngay sát vách.
Chưa đến vài ngày, hoàng đế Dạ Lương đã nhận được thư từ Bắc Hạ, đợi đến khi mở thư ra, thần thái của ông ta trở nên nghiêm túc.
Dạ Lương và Bắc Hạ cách nhau khá xa, cũng không phải hai nước hữu hảo, sẽ không vô duyên vô cớ gửi thư tới đâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT