Theo đó là tiếng nói nhẹ nhàng của nàng: “Sao ngươi lại cho rằng ta không dám nhỉ? Đâu ai biết trong số đám đầu lâu bị treo trên tường thành kia có Triệu Thiên Khải ngươi hay không đâu?”

Nói rồi, Thẩm Nguyệt nhíu mày, vô tình lộ ra chút tà ác của mình: “Lúc ngươi kiêu căng ngạo mạn, không coi ai ra gì, chắc cũng không ngờ bản thân sẽ có ngày hôm nay nhỉ”.

Một kiếm này không làm ông ta mất mạng ngay, mà hung hăng giày vò Triệu Thiên Khải một phen, cho ông ta chết đi trong đau đớn.

Thẩm Nguyệt cứ đẩy kiếm vào trong người ông ta, sau đó lại dùng sức khuấy động chuôi kiếm, cho kiếm di động trong cơ thể hắn. Truyện Đoản Văn

Máu tươi ấm áp nhiễm đỏ tay Thẩm Nguyệt.

Triệu Thiên Khải đau đớn gồng mình, thở phì phò: “Ngươi… Thật to gan…”

“Triệu tướng quân quá khen, lá gan của ngươi cũng không nhỏ”.

Tần Như Lương trừng mắt nhìn Triệu Thiên Khải thoi thóp dưới kiếm của Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt chậm rãi rút kiếm ra, mỗi lần rút ra là một sự đau đớn dành cho Triệu Thiên Khải.

Nhà lao nhiễm đầy máu.

Lao vệ ngơ ngác, cơ hồ là không dám tin người phụ nữ đến từ Đại Sở này lại dám giết chết Trấn Nam tướng quân của Đại Sở!

Đến khi Thẩm Nguyệt rút hết kiếm ra, Triệu Thiên Khải không chịu nổi mà trượt xuống đất.

Ông ta trừng mắt nhìn Thẩm Nguyệt, ánh mắt đỏ ngầu, cuối cùng nói một câu: “Con… tiện nhân…”

Thẩm Nguyệt cầm kiếm, mặt ngược sáng, nhướng mày không nói.

Lưỡi kiếm vẫn đang rỉ máu.

Bóng Thẩm Nguyệt chiếu trong bức tường mờ tối, giống như ma quỷ đến từ địa ngục.

Nàng thình lình quay lại nhìn Tần Như Lương, sâu xa nói: “Đại Sở không có khả năng lấy bảy tòa thành ra đổi lấy mạng của hai ngươi, cho nên chỉ có một người được quay về, ta đã lựa chọn, ông ta chết, ngươi sống”.

Ánh mắt bình tĩnh tịch mịch của nàng khiến Tần Như Lương cảm nhận được sự lạnh lẽo tỏa ra.

Triệu Thiên Khải chết dưới mặt đất.

Từ lúc ông ta dám không chút kiêng dè mà tát Thẩm Nguyệt ngã xuống bàn, ông ta đã bị phán tội chết.

Máu tươi còn rỉ ra từ người ông ta, sau đó đóng băng lại.

Thẩm Nguyệt đi ra khỏi lao, Tô Vũ nói với lao vệ như ra lệnh cho hạ nhân trong nhà: “Lấy ít nước đến đây”.

Trong phòng tra tấn có nước, dùng để hắt tỉnh người chịu tra tấn.

Nước kia lạnh vô cùng.

Lúc Thẩm Nguyệt đưa hai tay vào rửa máu, nước lạnh làm nàng càng tỉnh táo hơn.

Tô Vũ nói: “A Nguyệt, không cần phải để hai tay mình nhuốm máu đâu”.

Thẩm Nguyệt rửa rất lâu, thay mấy chậu nước, cho đến khi trong nước không còn màu máu nào.

Nàng nói: “Ta biết mình đang làm gì”.

Đến khi quay lại bàn đàm phán, lao vệ cũng đã bẩm báo lên trên mọi chuyện trong đại lao.

Hoàng đế Dạ Lương cùng một đám đại thần đều kinh ngạc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play