Tô Vũ hé môi định nói gì đó khiến đầu ngón tay nàng khẽ rung.
“Đã sờ rõ dáng vẻ của ta chưa?”
“Chạm vào rõ hơn so với việc chỉ đứng nhìn”.
“Vậy sau này đừng tùy tiện quên đi đó”.
Các đường nét ấy đã in sâu trong tâm trí nàng, cả đời này sẽ không bao giờ quên.
Nàng đã không kiểm soát được bước chân của mình, từng bước từng bước đi về phía vực thẳm nơi hắn hiện hữu.
“Tô Vũ, người ta đều cứng ngắc cả rồi”.
Ôm quá lâu, nàng vẫn duy trì tư thế quỳ gối, phần chân không nghe theo sai bảo, truyền tới từng đợt tê dại âm ỉ.
Tô Vũ lúc này mới luyến tiếc buông nàng ra.
Lúc này bên ngoài đã khôi phục sự yên tĩnh, thi thoảng tiếng tuần tra dao động xa gần đã không còn cảm giác khẩn trương như trước đó nữa, ắt hẳn mọi chuyện đã được xử lý ổn thỏa.
Thẩm Nguyệt một tay vịn lấy bờ vai Tô Vũ, tay còn lại thì bóp lấy đôi chân đã tê liệt của mình, nàng nhất thời không khống chế được, chưa kịp chậm rãi nằm xuống cả người đã ngã thẳng xuống.
Cú ngã này cũng thuận tiện kéo Tô Vũ nằm đè lên người nàng.
Thẩm Nguyệt tự mình choáng váng trước.
Tô Vũ chống tay hai bên người nàng, hắn hơi nhỏm người quan sát dáng vẻ ngơ ngác này của nàng, yếu hầu không kìm được khẽ nhúc nhích: “Có thể ta sẽ không kìm nén như trước được nữa”.
Thẩm Nguyệt hếch hếch cằm, cùng với ánh lửa mờ nhạt bên ngoài đều thu vào mắt hắn.
Hắn hơi hạ xuống, từng chữ quanh quẩn bên tai, trầm thấp triền miên: “Ma quỷ trong lòng ta đang lớn lên từng ngày, hơn nữa còn liên tục kêu gào phải nuốt trọn lấy nàng”.
Khi đó, nàng cũng có cảm giác lời nói của hắn vấn vương quanh tim, trằn trọc động lòng người.
Những sợi tóc hơi lạnh của Tô Vũ rơi xuống má khiến nàng run lên, nàng chỉ biết mở to mắt nhìn Tô Vũ đang chậm chạp cúi đầu.
Tầm mắt của hắn rơi xuống bờ môi nàng, sau đó nhẹ nhàng hôn lên.
Thẩm Nguyệt cảm thấy con tim mình đập điên cuồng tới mức có chút nhói đau, không thể phân biệt được là thoải mái hay khó chịu.
Có lẽ đó chính là rung động.
Hô hấp của hắn gần như vậy, hắn kề sát nàng như thế.
Không giống như lần ‘chuồn chuồn đạp nước’ trước đó, cũng không xảy ra tình trạng dồn dập không dứt, thay vào đó là biết tiến lùi đúng điểm, rút lui thoáng qua nhưng dường như không biết thỏa mãn đó lại hôn lên.
Dịu dàng lặp lại nhiều lần như vậy.
Thẩm Nguyệt mở mắt mơ hồ nhìn thấy giữa những khe hở trên tấm màn có binh sĩ khoác áo giáp đang chỉnh tề đi qua trước cửa lều.
Thời gian khoan thai thả chậm lại bước chân trước mắt nàng.
Sự tiếp xúc rõ ràng bị cảm quan nhạy cảm của nàng phóng đại lên vô số lần, tiếng hơi thở đan xen vang lên bên tai khiến nàng hoàn toàn đắm chìm, xung quanh tràn ngập hơi thở của hắn.
Nàng đang được Tô Vũ hôn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT