Kết quả Đại tướng quân Dạ Lương dứt khoát nói: “Hòa đàm không cần phó sứ, mời trở về”.
Hạ Du tuyệt đối không ngờ tới, hắn ta quyết tâm gạt sống chết sang một bên, theo Thẩm Nguyệt và Tô Vũ đến doanh trại địch, nhưng còn chưa đến địa bàn của Dạ Lương, đã bị đuổi về?
Hạ Du rất không phục, nói: “Các ngươi coi thường phó sứ như vậy sao?!”
Hắn ta còn muốn đi lên, nhưng lại bị mấy binh lính giơ đao kiếm ép lùi lại.
Hạ Du hét lên: “Thẩm Nguyệt, cô đưa ta theo với!”
Thẩm Nguyệt cảm thấy để Hạ Du ở lại doanh trại Đại Sở cũng không hẳn không phải là chuyện tốt. Nếu thực sự không thể quay về, cũng không cần kéo thêm hắn ta vào.
Thẩm Nguyệt đầu cũng không ngoảnh lại nói: “Trở về có thời gian thì theo Hoắc tướng quân học vài chiêu, lần sau đợi ngươi đánh bại được mấy tên lính này sẽ đưa ngươi đi cùng”.
“Này! Sao cô lại không có tình nghĩa như vậy!”, Hạ Du bất lực, cuối cùng không còn mặt mũi bị binh lính Dạ Lương ép trở về doanh trại quân Sở.
Đại quân Dạ Lương mở đường, Thẩm Nguyệt và Tô Vũ đi xuyên qua đại quân.
Hàng loạt ánh mắt ở xung quanh nhìn đến khiến Thẩm Nguyệt mơ hồ cảm thấy giống như lại trở về kiếp trước lúc vừa lên sân khấu ánh đèn không ngừng nhấp nháy.
Thẩm Nguyệt thản nhiên nói nhỏ với Tô Vũ: “Cảm giác này giống như đang đi thảm đỏ”.
“Đi thảm đỏ?”
“Là trung tâm của sự chú ý”.
Tô Vũ cười: “Thì ra nàng thích cảm giác này”.
Thẩm Nguyệt nói: “Chỉ là sau lưng luôn có một ánh mắt khiến ta cảm thấy bất an”.
Tô Vũ hiểu được: “Đương nhiên rồi, như nàng nói, ra ngoài lăn lội đều sẽ một số người muốn giết chết nàng”.
“Nhưng ta không thể mãi đợi người ta đến giết”.
“Hắn ta đã mất cơ hội ra tay trước, bây giờ chỉ có ánh mắt hung tợn chút thôi”.
Dù sao đây cũng là địa bàn của Dạ Lương, không thể tỏ ra quá thù địch, Thẩm Nguyệt chỉ có thể tạm thời không quan tâm đến.
Doanh trại của Dạ Lương nằm bên ngoài biên thành, cách biên thành mấy chục dặm.
Trước doanh trại, có một bức tường thành mới được xây dựng dùng để phòng ngự.
Phóng tầm mắt nhìn đến, dưới bầu trời u ám, chỉ thấy trên tường thành đó treo toàn đầu người đen thui thủi, tóc rối tung!
Thẩm Nguyệt đứng dưới lầu cổng thành nheo mắt nhìn lên.
Tướng quân Dạ Lương uy hiếp nói: “Nhìn cho kỹ cũng tốt, bên trên đều là đầu của các tướng lĩnh Đại Sở, dám xâm phạm Dạ Lương ta, kết cục sẽ là như vậy!”
Thẩm Nguyệt giơ ngón tay chỉ vào cái ngoài rìa, kiến nghị nói: “Sợi dây đó có phải để dài quá rồi không, nhìn không ngay ngắn lắm, người bị bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế sẽ cảm thấy không thoải mái”.
Đại tướng quân khẽ sửng sốt, cũng ngẩng đầu nhìn, hình như sợi dây đó để hơi dài.
Thẩm Nguyệt và Tô Vũ bình tĩnh thong dong tiến vào trong cổng thành.
Chỉ nghe thấy nàng thong thả nói: “Hai nước đều hướng về hòa bình, nhưng luôn có một số kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn, đây chẳng phải là tự gây nghiệp chướng không thể sống sao”.
Đứng dưới cổng thành, bước chân Thẩm Nguyệt hơi dừng lại, quay đầu nhìn Tướng quân Dạ Lương còn đang thất thần, hỏi: “Đầu của Triệu Thiên Khải có ở bên trên không? Có thể gỡ đầu của ông ta xuống cho bản công chúa làm bóng đá không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT