Cũng có thể là khi hắn liều lĩnh nhảy xuống sườn núi để bảo vệ nàng trong vòng tay của hắn trong khi hắn suýt chút nữa đã hôn mê bất tỉnh không dậy nổi.

Đợi đến lúc nàng nhận ra thì ý tưởng đó đã cắm rễ sâu vào trong lòng của nàng từ lúc nào.

Hai người tựa vào gần như thế, Thẩm Nguyệt có thể nhìn hắn mà không phải kiêng dè gì.

Tô Vũ khẽ ngước lên, nhìn thẳng vào mắt nàng.

Thẩm Nguyệt khẽ run rẩy, bất giác rơi vào tay giặc.

Nàng lại vội vàng dời tầm mắt, nói: “Không có bất kỳ kẻ nào trời sinh thích cô độc cả, Tô Vũ chàng cũng không.

Sáng nay ta có hơi tức giận là vì chàng mang theo ta, lại không cho ta chia sẻ bất kỳ điều gì với chàng, cái gì chàng cũng giấu trong lòng, một mình tính kế”.

Thẩm Nguyệt thở hắt ra một hơi, lạnh nhạt cười: “Chàng như thế có xấu xa không ấy hả? Có lẽ có, chẳng cần phải làm gì đã có thể tiễn một đám xuống địa ngục, trong lòng chàng không có chính nghĩa, chỉ có mục đích chàng phải đạt được, tất cả mọi người đều là quân cờ của chàng. Nghĩ như thế, đúng là chàng thật sự đáng sợ đến mức con người ta phải rợn cả người”.

Vẻ mặt Tô Vũ có hơi ảm đạm.

Thẩm Nguyệt nói: “Nhưng trước đó ta cũng đã nói rồi, dù chàng đáng sợ đến mức nào, dù chàng là kẻ xấu xa nhất thiên hạ, thì ta cũng không sợ”.

Tô Vũ ngạc nhiên nhìn nàng.

Nàng lại thấp giọng nói: “Ta có thể cảm nhận được sự bình yên đến kỳ lạ từ trên người chàng, nếu kẻ khác cảm thấy chàng đáng sợ, đó là vì họ không hiểu được chàng”.

Tô Vũ đáp: “Ta chưa từng cho ai cơ hội cảm nhận điều đó”.

Thẩm Nguyệt nói: “Những lời này sáng nay ta chưa kịp nói, bây giờ nói chắc vẫn còn kịp nhỉ”.

Tô Vũ nói: “Ta khá vui”, hắn lại bổ sung: “Không chỉ là một chút”.

Thẩm Nguyệt buồn cười cong môi: “Thế thì chàng phải có thành ý một chút chứ nhỉ, trao đổi với ta về suy nghĩ trong lòng chàng đi”.

Đôi mắt hẹp dài của Tô Vũ dừng lại ở khóe môi Thẩm Nguyệt, sau đó chuyển sang môi nàng.

Hắn chỉ cần giơ tay lên thôi sẽ chạm vào má Thẩm Nguyệt, ngón tay khẽ vuốt ve khóe môi nàng.

Lần này Thẩm Nguyệt không trốn nữa, mà không nhịn được, muốn đưa tay dán tay mình vào tay hắn.

Lúc này, tầm mắt của Tô Vũ đã chuyển sang môi Thẩm Nguyệt, bùi ngùi nói: “Bây giờ suy nghĩ cấp thiết nhất trong đầu ta chính là hôn nàng, nàng có chắc là muốn trao đổi điều đó với ta không?”

Thẩm Nguyệt chợt khựng lại, sau khi đón nhận ánh mắt sâu thẳm của hắn, thần kinh trở nên căng thẳng.

Nhiệt độ nàng cố gắng làm lạnh lại bỗng có xu hướng dâng lên.

Nào ngờ được ngay lúc này, Hạ Du đáng bị phanh thây đã trở về, thấy hai người ngồi ở góc hành lang còn phá phong cảnh nói: “Hai ngươi ngồi đây làm gì thế?”

Thấy tay Tô Vũ đang xoa má Thẩm Nguyệt, Hạ Du lại đầy chính nghĩa nói: “Đại học sĩ Tô Vũ! Uổng công ngươi là một đại học sĩ, tại sao lại động tay động chân với nữ nhi người ta như thế, tay ngươi để ở đâu vậy?”

Tô Vũ đã lười dùng ánh mắt để uy hiếp hắn ta rồi, biếng nhác nói: “Liên quan gì tới ngươi?”

Hạ Du nói: “Không ngờ ngươi trông thì đạo mạo là thế, mà trong lòng lại biến chất như vậy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play