Triệu Thiên Khải giơ tay, cầm bát rượu kính Thẩm Nguyệt một bát rượu, nói: “Thiết nghĩ Tần Như Lương thực là người biết hưởng phúc, chẳng trách đến bây giờ còn không biết đánh trận”.
Ông ta tự cho rằng mình mạnh hơn Tần Như Lương, phụ nữ mà ông ta muốn chắc chắn sẽ có được, công danh ông ta cũng sẽ không bỏ lỡ.
Tô Vũ ngồi ngay bàn bên cạnh bàn rượu của Thẩm Nguyệt, khi hắn không lên tiếng thì cứ như không tồn tại, Triệu Thiên Khải coi thường hắn nhất, hoàn toàn không coi hắn là người thông minh.
Triệu Thiên Khải cảm thấy, quan văn như Tô Vũ đúng là xách giày cho ông ta cũng không xứng. Tô Vũ có diện mạo xuất chúng, nhưng ngoài tướng mạo ra, thì không có gì khác, mới khiến Triệu Thiên Khải coi thường.
Tô Vũ không tranh không biện, cũng không có một lời thừa thãi.
Ngoài Triệu Thiên Khải ra, trên điện còn có một vài tướng lĩnh bên cạnh ông ta, Hoắc tướng quân cũng có mặt.
Giữa rất nhiều đàn ông, chỉ có Thẩm Nguyệt là phụ nữ, khó tránh phải chịu nhiều ánh mắt dồn đến, tuy khiến nàng cực kỳ phản cảm, nhưng không thể hiện ra mặt.
Trên yến tiệc, Thẩm Nguyệt không động đến một giọt rượu, chỉ uống trà.
Triệu Thiên Khải rắp tâm muốn chuốc nàng say, bèn nói: “Tĩnh Nguyệt công chúa đang coi thường bổn tướng ư, ngay cả một chén rượu cũng không chịu nể mặt uống?”
Thẩm Nguyệt nói: “Ta không biết uống rượu, xin Triệu tướng quân rộng lòng thứ lỗi”.
Hiển nhiên Triệu Thiên Khải không bỏ qua, nói: “Đường đường là công chúa, chắc chắn thường xuyên tham dự yến tiệc, làm sao có thể không biết uống rượu, cô không uống tức là coi thường bổn tướng”.
Lúc này các tướng lĩnh khác bắt đầu hùa theo, nói: “Hiếm khi tướng quân mời công chúa uống rượu, bình thường đều sẽ không nể mặt phụ nữ, Tĩnh Nguyệt công chúa vẫn nên uống thì hơn”.
Thẩm Nguyệt cũng không lay động, nói: “Ta không biết uống rượu, các vị tướng quân cứ muốn ta uống rượu, chẳng phải là ép người vào chỗ khó sao. Chẳng lẽ các tướng quân chỉ biết làm khó một cô gái như ta?”
Triệu Thiên Khải bùng lửa giận, hừ lạnh lùng một tiếng: “Không biết điều”.
Sau đó ông ta uống liền ba bát rượu lớn, các tướng đều hô: “Tướng quân tửu lượng thật tốt!”
Yến tiếc chưa bắt đầu được bao lâu thì Triệu Thiên Khải đột nhiên làm rơi một bát rượu xuống đất, vỡ từng mảnh.
Trên điện bỗng yên tĩnh, ngay cả ca múa cũng dừng lại.
Với tửu lượng của Triệu Thiên Khải, không đến nỗi uống say, nhưng ông ta đầy mùi rượu đứng lên từ chỗ ngồi, sau đó đi xuống bậc thềm điện, từng bước đi đến chỗ Thẩm Nguyệt.
Sắc mặt Thẩm Nguyệt trầm xuống, không tỏ rõ thái độ.
Cho đến khi Triệu Thiên Khải đứng trước bàn rượu của nàng, bỗng gạt tất cả đồ ăn và rượu trên bàn xuống đất, ông ta dẫm lên bàn, cúi nửa người gần sát Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt ngước mắt, ánh mắt lạnh nhạt, cau mày nói: “Triệu tướng quân tiếp đãi ta như vậy ư?”
Triệu Thiên Khải cười một tiếng, bất ngờ đưa tay nâng cằm Thẩm Nguyệt, động tác vô cùng hung dữ và tùy tiện.
Nhưng còn chưa chạm đến, Thẩm Nguyệt giơ tay bóp cổ tay ông ta, nheo mắt nói: “Triệu tướng quân muốn làm gì?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT