Tô Vũ điềm nhiên nói: “Không sợ, dù sao cũng là người sắp chết, vẫn không có cơ hội truyền đến tai hoàng thượng”.

Trong Thành Huyền vẫn còn có một số người dân ở lại, ban đêm không ra ngoài, ban ngày thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bọn họ đi qua đường, đều vội vàng gấp gáp.

Cũng có một vài quán rượu, quán trà, thậm chí là lầu xanh còn mở cửa kinh doanh, nhưng đều phục vụ tướng sĩ ở đây.

Tô Vũ đưa Thẩm Nguyệt đến một quán rượu không hề nổi bật, trong đó không có đến một sĩ binh, trước cửa chỉ có hai cánh cửa cũ nát, và một tấm rèm cửa vừa bẩn vừa nát.

Tô Vũ nói: “Chẳng phải nàng thích uống rượu Phượng Lê của Liên Thanh Châu mang về sao, mùi vị ở đây rất chính tông”.

“Sao chàng biết?”

“Nghe Liên Thanh Châu nói”.

Ông chủ thấy hai người đi vào, vội vàng chào hỏi, nói lưu loát thành thạo tiếng địa phương Đại Sở, nhanh nhẹn đi chuẩn bị mấy món ăn địa phương.

Sau khi rượu và đồ ăn được đưa lên, Tô Vũ gắp vào bát của Thẩm Nguyệt, nói: “Ăn đi, tuy chỗ này tồi tàn, nhưng đồ ăn rất sạch sẽ”.

Lúc này đã gần buổi trưa, Thẩm Nguyệt cũng đói rồi.

Nàng nếm thử mấy miếng, rồi uống rượu Phượng Lê, hương vị không khác mấy so với đồ ăn trên thuyền lúc đó.

Chỉ là đồ ăn và rượu Phượng Lê ở những nơi này không được tươi, lại thêm quán rượu vừa bẩn vừa nát, không mấy ai muốn đến.

Thẩm Nguyệt biết uống rượu Phương Lệ sẽ say, vì thế không coi như nước hoa quả mà uống nhiều như lần trước.

Tô Vũ thấy nàng biết chừng mực, nên để mặc cho nàng uống.

Hắn chỉ nói: “Yến tiệc tối nay đừng uống rượu”.

Thẩm Nguyệt chẳng tỏ rõ thái độ.

Hắn lại bổ sung một câu như nói chuyện nhà: “Cũng ăn ít thôi”.

Thẩm Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn: “Chàng sợ tên họ Triệu sẽ hạ độc ta chắc?”

“Có thể nàng không biết, hắn để ý đến nàng”.

Thẩm Nguyệt suýt nghẹn, khó khăn lắm mới nuốt được, nói: “Ta phá hắn mà hắn có thể để ý đến ta, nếu ta giết hắn, chẳng phải hắn sẽ yêu ta ư?”

Tô Vũ uống một ngụm trà, nói: “Trước nàng thì không có ai dám phá hắn”.

“Này, có phải chàng nhạy cảm quá rồi không?”

Tô Vũ cười với nàng, nói: “Có lẽ thế, không phải đã nói từ lâu rồi à, ta rất ghen đấy”.

Thẩm Nguyệt gắp thức ăn cho Tô Vũ, cố kiềm chế khóe miệng sắp cong lên, nói: “Đây cũng không phải một việc xấu”.

Nàng lại hỏi: “Cứ như chàng biết lần này Tần Như Lương chắc chắn bại trận vậy?”

Tô Vũ cầm chén trà, động tác uống trà che khuất nửa bên mặt hắn, nói: “A Nguyệt, nàng đánh giá ta cao quá rồi”.

Thẩm Nguyệt nheo mắt: “Đánh giá cao ư, sao ta cảm thấy vẫn đánh giá thấp chàng nhỉ. Nếu chàng không biết, làm sao làm việc xấu tiếp theo?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play