Nếu như nói các thành trấn dọc đường đều tiêu điều phân tán, vậy thì thành trì ở biên ải cũng coi như gió thổi hạc kêu, cỏ cây đều là binh.
Thẩm Nguyệt bọn họ đã thuận lợi đến thành Huyền ở biên ải.
Ráng mây phía chân trời làm nổi bật ánh mặt trời lặn, đỏ ửng giống như máu.
Trong không khí tràn ngập một luồng khí tức chết chóc và chiến tranh.
Hai nước đang chờ hòa giải đàm phán, cho nên sau trận chiến này Dạ Lương đại thắng, bọn họ cũng không gấp gáp cướp đoạt thành biên ải này.
Nhưng trong thành hạ giới nghiêm, khắp nơi đều là binh lính canh giữ tuần tra, phàm là mỗi người ra vào thành Huyền cũng phải điều tra rõ ràng.
Nếu nghi ngờ gặp phải gian tế nước thù địch thì chém chết tại chỗ.
Chỉ là bách tính Đại Sở trong thành Huyền nóng lòng muốn chạy trốn ra ngoài thành, biết trong này có chiến sự, làm sao gì bách tính nào không sợ chết chịu ở trong thành Huyền này chứ.
Vì vậy lúc ba người vừa đến cửa thành, lập tức bị từng đoàn binh lính vây lại.
Đặc điểm dáng vẻ của người Dạ Lương và Đại Sở cũng không khác nhau mấy, chỉ là lấy quần áo để phân biệt. Vì vậy binh lính giữ thành hoài nghi ba người là gian tế cải trang thành dân Đại Sở muốn trà trộn vào thành.
Ở cửa thành còn chất đống mấy thi thể bị chặt đầu, đầu lâu đen thùi lùi vứt lăn lóc ở một bên không ai hỏi han.
Người bị giết đều là những người được cho rằng là gian tế đến từ Dạ Lương.
Máu tươi loang lổ trên đất, xung quanh đều là mùi máu tanh, kích thích tất cả giác quan của mọi người.
Hạ Du còn chưa nói được câu nào liền nghiêng đầu nôn mửa.
Binh lính phía sau muốn ra tay với Hạ Du, hắn ta giơ tay lấy ấn tín khâm ban đặt trước mặt các binh linh, khí tức không trôi chảy nói: “To gan! Bọn ta là khâm sai sứ thần triều đình phái tới đàm phán!”
Binh lính khó phân biệt thật giả, chỉ đành mời tướng quân giữ thành đến.
Tướng quân cũng không thể phân biệt thật giả, chỉ đành báo cáo lên cấp trên.
Mà Trấn Nam đại tướng quân cai quản quân biên giới tên là Triệu Thiên Khải, là võ trạng nguyên trong một năm Đại Sở tuyển võ, hoàng đế cực kỳ coi trọng.
Lần trước sau khi đánh một trận với Dạ Lương, hoàng đế liền phái ông ta ở lại trông coi thành Huyền, phong làm Trấn Nam đại tướng quân.
Bây giờ binh sĩ cửa thành không dám buông lỏng, ba người Thẩm Nguyệt vẫn còn ở dưới sự bao vây của các binh sĩ, đao kiếm chĩa vào.
Thẩm Nguyệt và Tô Vũ còn chưa nói gì, chỉ có Hạ Du mặt đầy tức giận.
Hắn ta đã nói thân phận rồi, mấy tên nhãi này lại còn vô lễ như vậy.
Thẩm Nguyệt nói: “Hạ Du, bình tĩnh chớ nóng vội, thời kỳ chiến loạn bọn họ cảnh giác phòng bị như vậy cũng không phải là xấu”.
Hạ Du nhanh chóng liếc mắt nhìn sang đầu người lìa khỏi thân ở bên cạnh, bây giờ ba người bọn họ vẫn đang đứng trong vũng máu, hắn ta không nhịn được buồn nôn một trận nói: “Sao mà không xấu được? Những người này mặc trang phục của Đại Sở ta, dựa vào đâu mà kết luận bọn họ vào thành chính là gian tế! Vừa rồi nếu không phải ta lấy ra ấn tín, e rằng ba người chúng ta sẽ bị coi thành gian tế xử tử tại chỗ!”
Thẩm Nguyệt ở kiếp này sinh ra trong thời đại hòa bình, chưa từng thấy tận mắt chiến tranh tàn khốc. Mà hôm nay nhìn thấy cảnh này trước mắt này đã khiến nàng kích động không nhỏ.
Nàng kiên nhẫn hơn Hạ Du, nhưng sắc mặt cũng không khá hơn chút nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT