Gương mặt nhỏ của Liễu Mi Vũ kìm nén đến đỏ bừng, nhưng cũng chỉ cắn răng chịu đựng.
Hương Phiến đương nhiên biết đây là Liễu Mi Vũ muốn sớm hoài thai của Tần Như Lương. Chỉ có như vậy thì Tần Như Lương mới càng yêu thương, quan tâm nàng ta, và Thẩm Nguyệt sẽ không thể nào rung chuyển địa vị của nàng ta tại phủ tướng quân.
Hương Phiến thừa dịp Tần Như Lương ở lại Phù Dung Uyển thì đến nghe ngóng tin tức chỗ Trì Xuân Uyển.
Bây giờ Liễu Mi Vũ và Tần Như Lương đã ân ái xong, nàng ta một bộ muốn nói lại thôi.
Liễu Mi Vũ đã thấy rõ, sau khi làm xong việc kia, thở hổn hển hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Hương Phiến lúc này mới cẩn thận nói: “Lúc trước không biết rõ tình huống bên Trì Xuân Uyển thế nào, đến đại phu cũng kín miệng như hến. Hôm nay, khi tướng quân đưa thái y đến Trì Xuân Uyển, nô tỳ mới nghe được một vài tin tức”.
Liễu Mi Vũ từ từ nói: “Thái y trong cung đến chắc là muốn chẩn bệnh cho nàng ta. Tháng trước, khi thái y tới thì có nghe tướng quân nói trong phương thuốc có vấn đề, hoàng thượng sẽ không cho phép nàng ta để lại nghiệt chủng. Chắc qua lần giày vò này thì sẽ chiêu cáo thiên hạ nàng ta sảy thai hả”.
Hương Phiến thận trọng nói: “Nô tỳ cũng tưởng thế, tiện nhân kia dùng thuốc của thái y lâu dài, lại bị đụng vào bụng như thế thì chắc chắn sẽ sảy, ai ngờ…”
“Ai ngờ thế nào?”
“Ai ngờ đứa bé trong bụng nàng ta vẫn nguyên vẹn!”
Liễu Mi Vũ thay đổi sắc mặt, gương mặt đang đỏ ửng bỗng nhiên vặn vẹo: “Không thể nào…”
Ngày hôm sau, Liễu Mi Vũ dẫn Hương Phiến đến Trì Xuân Uyển, mang theo chút điểm tâm.
Thẩm Nguyệt cho Ngọc Nghiên gọi chủ tớ hai người đến ngồi dưới gốc cây rồi mang hoa quả trà nước tới.
Ngày xuân sắp hết, mặt trời dần chói hơn, không khí đã bắt đầu có chút khô nóng.
Nếu Liễu Mi Vũ vẫn dám tới chỗ Thẩm Nguyệt thì nàng hà cớ gì lại không chào hỏi lại cho phải phép.
Thẩm Nguyệt thổi lá trà trong chén, híp mắt nói: “Mi Vũ, ngươi can đảm lắm cơ, Tần tướng quân quên nhắc ngươi là bình thường không nên đến Trì Xuân Uyển của ta à?”
Liễu Mi Vũ dịu dàng nói: “Mi Vũ nghe nói thân thể công chúa không khỏe, mấy ngày trước không tới được nên hôm nay đến thăm công chúa”.
Nàng ta bảo Hương Phiến dâng điểm tâm lên: “Ta đã xuống bếp làm những thứ này, công chúa thử nếm xem có thích hay không?”
“Ngươi tự làm à?”, Thẩm Nguyệt nhíu mày hỏi.
“Vâng, Mi Vũ không giỏi bếp núc, mong công chúa đừng chê”.
“Ta khá là muốn thử đấy”, nói xong, Thẩm Nguyệt lấy một miếng lên định ăn.
Ngọc Nghiên không chịu, bèn ngăn cản nói: “Công chúa, đồ ăn có lai lịch không rõ thì không nên ăn ạ”.
Thẩm Nguyệt nhìn Liễu Mi Vũ, cười nói: “Sao lại lai lịch không rõ, ngươi không nghe thấy à, đây là nhị phu nhân đích thân làm đấy”.
Ngọc Nghiên nói: “Công chúa đang có bầu, vì đứa bé thì nên chú ý cẩn thận ạ”.
Thẩm Nguyệt đáp lại: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng Mi Vũ sẽ hạ độc trong điểm tâm để hại đứa bé trong bụng ta ư? Mi Vũ sao có thể là người như vậy được. Nếu điểm tâm này có vấn đề thật, ta ăn vào, mất đứa bé, oan có đầu nợ có chủ, chẳng phải sẽ dễ dàng khóa chặt mục tiêu rồi đòi lại gấp trăm gấp ngàn lần hay sao?”
Sắc mặt Liễu Mi Vũ biến đổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT