Tần Như Lương lau khóe miệng, hắn bị tát đến rách cả môi. Cảnh tượng này giống hệt ngày đó Tần Như Lương đến cửa động thủ với Thẩm Nguyệt!
Chẳng qua là lần này đổi vai, Tần Như Lương biến thành người bị đánh.
Hắn ta cất bước tới chỗ Thẩm Nguyệt, toàn thân tràn ngập phẫn nộ. Ngọc Nghiên thấy vậy thì vọt ra, ngăn ở phía trước, run rẩy nói: “Ngươi dù là đại tướng quân cao quý thì cũng không được đánh công chúa!”
Tần Như Lương vung tay đẩy Ngọc Nghiên ngã sang một bên, nói: “Cút ra!”
Thẩm Nguyệt lúc này không chút hoang mang, khom người xuống, rút ra một cây chủy thủ dài ở dưới gối, mở vỏ ra, nắm chặt trong tay, âm u nhìn Tần Như Lương.
Có chuyện của lần trước, Thẩm Nguyệt sao có thể không phòng bị được. Nàng đặt một cây chủy thủ dưới gối để phòng thân, nói trắng ra là để đối phó Tần Như Lương.
Ánh mắt Tần Như Lương tối lại.
Thẩm Nguyệt vừa nhìn hắn ta vừa nói với Ngọc Nghiên: “Dù gì ta vẫn đang là thê tử trên danh nghĩa của hắn ta, phu thê đánh nhau cũng không làm sao cả, ai mà chả có lúc đánh nhau. Ngọc Nghiên, đứng chờ ở một bên đi”.
Tần Như Lương ngừng lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô cho rằng chút công phu mèo cào của cô có thể đánh được ta à?”
Thẩm Nguyệt cười nhạo: “Ta cũng chẳng trông mong gì việc đánh được ngươi, nhưng nếu có cơ hội, ta chắc chắn sẽ không mềm lòng mà móc nó vào tim ngươi. Con mẹ nhà ngươi nữa, ta không còn là Thẩm Nguyệt ngày xưa đâu!”
Nàng nâng cằm lên với Tần Như Lương, nói: “Sao nào, đại tướng quân của ta, ngươi có dám tiến lên không?”
Tần Như Lương yên lặng nhìn nàng, gằn giọng: “Cô không sợ ta giết con của cô ư?”
“Hừ, nực cười!”, Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi nghĩ ta có quan tâm nó chết hay sống không? Chết cũng được, dù gì cũng là ngươi giết chết, là ngươi mất nhân tính, máu lạnh vô tình, liên can gì đến ta? Ta cũng chẳng sao, như vậy ta càng có thể không sợ gì mà đi tìm con tiện nhân Liễu Mi Vũ kia xả cơn tức đấy chứ?”
Tần Như Lương mấp máy môi, nắm chặt nắm đấm, gân xanh trên mu bàn tay cuồn cuộn.
Thẩm Nguyệt rũ mắt nhìn chủy thủ trong tay, thản nhiên nói: “Tần Như Lương, ngươi cho rằng mình ngươi là thấy ghê tởm à? Thực ra ta cũng tởm ngươi đến chết đi được. Nếu không vì khi tỉnh lại đã thấy bản thân thành cái dạng này thì ngươi nghĩ xem con điên nào thèm sinh con cho ngươi?”
Nàng to gan nhìn chằm chằm Tần Như Lương: “Muốn giết nó đúng không? Được! Ngươi đến đi! Ngươi nhớ lấy, không phải ta chọc ngươi trước, mà là các ngươi động vào ta trước!”
Tần Như Lương và Thẩm Nguyệt giằng co thật lâu.
Ngọc Nghiên liều lĩnh đứng dậy ngăn cản trước người Thẩm Nguyệt, Triệu thị thì lo lắng không biết làm sao. Mắt thấy sắp đánh nhau lần nữa, bà ta đành vội vàng nói với Tần Như Lương trong phòng: “Tướng quân, khong xong rồi, Phù Dung Uyển truyền tin tới nói nhị phu nhân hình như vừa té xỉu!”
Tần Như Lương đi ra khỏi cơn giằng co nghẹt thở này, cắn chặt răng, lạnh lùng phất tay áo, quay người rời đi, nói: “Sau này ta sẽ từ từ tính sổ với cô!”
Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Ta sẽ ghi sổ cho ngươi, đại tướng quân thân mến ạ”.
Thẩm Nguyệt nhìn bóng lưng quyết đoán của Tần Như Lương biến mất ngoài khung cửa, sau đó hờ hững thu hồi ánh mắt, ném chủy thủ xuống đất cái bịch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT