“Nàng để ta ngồi đã rồi ta cho nàng xem được không?”
Thẩm Nguyệt hơi giựt mí mắt, một lúc sau, khi Tô Vũ mới định thân và vuốt tay áo, ngồi đối diện Thẩm Nguyệt.
Hắn cũng rất có lòng mà chìa tay ra: “Bây giờ nàng còn xem không?”
“Khỏi đi, tinh thần chàng phơi phới như vậy thì quá nửa là giả vờ rồi”, Thẩm Nguyệt nói.
Tối hôm qua hắn một mực muốn ra ngoài ngủ, sau đó để bản thân nhiễm lạnh, hôm nay liền có thể danh chính ngôn thuận chen vào xe ngựa của nàng.
Sau lại diễn trò tiếp, Thẩm Nguyệt cực kỳ nghi ngờ việc hôm qua hắn ốm cũng là giả vờ.
Dù gì hắn cũng là người tập võ, Hạ Du so ra còn kém, nhưng Hạ Du vẫn mạnh mẽ chống đỡ mà hắn lại ngã gục trước.
Hôm qua Thẩm Nguyệt là quan tâm quá sẽ bị loạn, lại còn thương hắn chịu khổ nên không nghĩ nhiều.
Thẩm Nguyệt nhìn hắn: “Hôm qua chàng bị cảm cũng là giả vờ đúng không?”
Quả nhiên, Tô Vũ nghiêm trang phủ nhận: “Ta ốm thật, không lừa nàng mà”.
“Hừ, có quỷ mới tin”.
Tô Vũ thở dài, sâu xa nói: “Hôm qua nàng rõ ràng rất lo cho ta mà”.
Thẩm Nguyệt nói: “Hôm qua là ta nghĩ quẩn, ai ngờ chàng đột nhiên đuổi theo, ta bị bất ngờ”.
Qua một đêm bình tĩnh, Thẩm Nguyệt cuối cùng cũng thả lỏng lại. Nàng không thể… bày tỏ cảm xúc quá rõ ràng với hắn như hôm qua được.
Nếu không người ngoài sẽ nhìn ra manh mối mất.
Nàng cảm giác bản thân như bị Tô Vũ dắt mũi, bị hắn chọc cho xoay vòng vòng.
Tô Vũ luôn tỉnh táo, điêu luyện, mà nàng thì như một con cá rơi vào lưới tình, chỉ số thông minh bằng không.
truyện đam mỹSau này nghĩ lại, Thẩm Nguyệt tuyệt đối không ưa thích cái loại cảm giác này, thật sự giống như chỉ có một mình nàng là tung tăng vui vẻ vậy.
Thẩm Nguyệt cẩn thận nghĩ lại một hồi, lần này đường đến biên quan phía nam còn rất dài, nàng vẫn phải làm bạn với Tô Vũ.
Nếu như không thể tránh khỏi chuyện này thì nàng nhất định phải khắc chế và thu liễm lại.
Xe ngựa ung dung chạy, Tô Vũ tự nhiên nắm lấy tay nàng.
Lần này Thẩm Nguyệt tránh ra, nói: “Tốt nhất là đừng có đụng vào ta”.
Nàng sợ bản thân không khống chế nổi.
Tô Vũ nhỏ giọng tiếc nuối nói: “Chỉ nắm một chút cũng không được à?”
Thẩm Nguyệt kiên định từ chối: “Một chút chút cũng không được”.
Tô Vũ cười như không cười nói: “Ừ, nàng bảo thôi thì thôi vậy”.
Đoạn đường sau đó đúng là Tô Vũ không chạm vào Thẩm Nguyệt nữa.
Toàn bộ hành vi của hắn đều dừng lại ở cấp bậc lễ nghĩa, nghiễm nhiên đã không còn cái dáng vẻ một mực ôm chặt nàng mặc kệ hết thảy như vậy nữa.
Đến trưa, đội ngũ tới trạm dịch.
Mọi người đi vào trạm dịch ăn trưa rồi nghỉ ngơi, chờ ngày mai tiếp tục hành trình.
Nếu buổi chiều cứ tiếp tục hành trình thì không thể đến trạm dịch trước khi trời tối thì mọi người sẽ phải ngủ lại bên ngoài.
Trạm dịch nấu cơm canh đơn giản, nhưng vẫn ngon hơn là ăn lương khô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT