Nàng ta đúng là có hoành mệnh, nhưng Hạ Du xuất thân hiển hách, nàng ta đố mà đắc tội nổi.
Thẩm Nguyệt lại nói: “Cho nên ngươi đừng có nhìn mỗi cái trước mắt thôi, còn phải tính toán cho sau này nữa. Chỗ của ta không cần ngươi vất vả nhiều, sau này hắn ta bảo ngươi thế nào thì ngươi làm vậy đi, nếu không sau này về kinh thì ngươi khó sống lắm”.
“Tạ công chúa nhắc nhở, nô tỳ hiểu rồi ạ”.
Không bao lâu, lần lượt có thị vệ lấy thịt về, Thẩm Nguyệt đều khen thưởng.
Bọn họ cầm thịt ra ven suối xử lý sạch sẽ sau đó nhóm lửa nướng.
Thẩm Nguyệt híp mắt nhìn thịt rừng được nướng thơm phức, thầm nghĩ đêm nay có lộc ăn rồi.
Hạ Du tỉnh lại đúng lúc thịt sắp nướng xong, hắn ta duỗi eo, mắt nhắm mắt mở, chép miệng nói: “Nướng cái gì mà thơm vậy”.
Thủ lĩnh thị vệ nói: “Phó sứ tỉnh lại đúng lúc quá, các huynh đệ bắt ít gà rừng thỏ rừng về, cho công chúa và phó sứ đổi khẩu vị”.
Bởi vì thịt lấy khá nhiều nên chỉ mình Thẩm Nguyệt cùng Hạ Du cũng ăn không hết, bèn chỉ lấy hai con, còn lại chia cho mọi người.
Có thị vệ rất là quan tâm Thanh Hạnh, để lại cho nàng ta ăn.
Nhưng nàng ta còn phải hầu hạ Thẩm Nguyệt ăn xong thì mới được ăn.
Thẩm Nguyệt vốn không cần đến, chỉ có Hạ Du híp mắt ngồi trước đống lửa, vẫy tay với Thanh Hạnh: “Ra đây, cầm gà cho tiểu gia nếm thử xem nào”.
Thanh Hạnh nhìn Thẩm Nguyệt, Thẩm Nguyệt nói: “Ta tự làm được, ngươi qua đó đi”.
Thanh Hạnh cầm gà rừng nướng chín đến bên cạnh Hạ Du và đem cho hắn ta.
Hạ Du nhìn qua: “Tiểu gia sợ bẩn tay, ngươi đút cho ta đi”.
Nhìn dáng vẻ sống trong nhung lụa lại cực kỳ thèm đòn của hắn ta, Thanh Hạnh thật sự chỉ muốn lấy gậy đập chết hắn ta thì thôi.
Nhưng dù nàng ta có khó chịu đến mấy thì cũng chỉ có cách quỳ xuống, xé gà đút cho Hạ Du ăn.
Hạ Du lúc thì muốn uống nước, Thanh Hạnh phải lấy nước đút cho hắn ta, lúc thì muốn ăn điểm tâm, Thanh Hạnh lại phải cầm điểm tâm lên đút.
Thẩm Nguyệt thấy Hạ Du thật sự xoay Thanh Hạnh vòng vòng, huống hồ chính hắn ta cũng tỏ vẻ hưởng thụ, cho nên không khỏi bật cười.
Tiểu cung nữ này sao có thể là đối thủ của tên Hạ công tử hoàn khố này được.
Hạ Du nói không sai, giao Thanh Hạnh cho hắn ta đúng là rất ổn thỏa.
Thanh Hạnh bên kia bị sai đi sử lại, Thẩm Nguyệt thư thái ăn uống.
Đến đêm khuya, thị vệ thay nhau gác đêm để đảm bảo an toàn, thị vệ nào không gác đêm thì tụ tập lại ngủ một chỗ.
Thẩm Nguyệt vốn là ngủ trên xe ngựa, nhưng Tô Vũ đang ở trong xe nàng, nàng mà về xe ngủ thì hơi không tiện.
Không biết Tô Vũ đã tỉnh chưa, nếu tỉnh rồi thì cũng nên ăn chút gì đó.
Nên Thẩm Nguyệt bèn cầm ít nước và đùi thỏ với lương khô đi về chỗ xe ngựa.
Thanh Hạnh còn đang hầu hạ Hạ Du thấy vậy thì vội vàng qua hỏi: “Công chúa muốn đi nghỉ ạ? Có cần gọi Tô đại nhân dậy không ạ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT