Trên đường đi luôn có sai dịch chuyên truyền tin nhanh về triều đình, Hạ Du chỉ cần đến một chỗ sai dịch viết một phong thư thì liền có thể truyền tin được.

Hạ Du cũng cúi đầu lĩnh mệnh, khấu tạ thánh ân.

Trước đây hắn ta chỉ biết ham vui phóng túng, chưa bao giờ có hứng thú đối với chuyện chính sự cũng chưa bao giờ làm quan, hắn ta hoàn toàn không biết hoàng đế tại sao lại lựa chọn mình.

Cung nhân kia biết hắn ta nghi hoặc thì liền kể ra chút chuyện ngày xưa của Hạ Du, chính là chuyện Hạ Du đùa giỡn với đại học sĩ cho nên bị đánh. Nghe đến đây Hạ Du mới lập tức hiểu ra.

Hoàng đế rõ ràng không tin tưởng đại học sĩ cho nên mới muốn tìm một người giám sát hắn.

Sau khi cung nhân rời đi thì nét mặt của Hạ tướng trở nên vô cùng ưu sầu.

Chưa nói đến việc Hạ Du chưa bao giờ đi xa nhà, Hạ tướng thật sự không muốn hắn ta phải dính líu đến vấn đề này.

Hạ tướng nói: “Buổi chiều ta sẽ vào cung cầu xin hoàng thượng thu lại mệnh lệnh, chọn người khác”.

Hạ Du có chút lãnh đạm nói: “Không cần, chuyến đi này ta nhất định sẽ đi. Trước kia ông rất chán ghét chuyện ta không học vấn không tiền đồ, vừa hay bây giờ đã có cơ hội để ta từng bước chuyển mình”.

Hạ tướng nói: “Ngươi vẫn còn trẻ, chuyện trong triều không đơn giản như ngươi nghĩ đâu!”

Giữa hai cha con trong lòng đã có ngăn cách, Hạ Du sẽ không bao giờ nói chuyện với cha mình theo cách như trước nữa.

Hắn ta đã trưởng thành, cũng đã thay đổi.

Hạ Du nói: “Đây là chuyện riêng của ta, không cần ông phải lo lắng. Vừa hay ta ở trong nhà này cũng cảm thấy phiền phức, muốn ra ngoài hít thở không khí mát mẻ một phen”.

Hạ Du quay đầu rời khỏi đại sảnh, Hạ tướng nhìn theo bóng dáng của hắn ta, dường như muốn nói lại thôi.

Hạ Du nói thêm: “Sau này ta sẽ cố gắng phấn đấu nhưng không phải để làm vui lòng ông mà là để không làm bà nội của ta thất vọng”.

Trước kia Hạ tướng chỉ hận không thể rèn sắt thành thép nhưng bây giờ ông ta lại muốn Hạ Du trở lại như xưa.

Tô Vũ không thể trì hoãn thêm một phút giây nào, ngay sau khi gặp Hạ Du ở cổng thành thì bọn họ đã rời khởi kinh trong ngày hôm đó.

Trời đã vào hè, thời tiết dần dần trở nên nóng bức.

Hành trình của Thẩm Nguyệt dường như rất suôn sẻ, chỉ có điều sau nhiều ngày di chuyển thì bọn họ cũng đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Dưới cái nắng như thiêu như đốt, những thị vệ hộ tống nàng đều đã tràn ngập mỏi mệt.

Thẩm Nguyệt ngồi trên xe ngựa, đường đi gập ghềnh không thể đi nhanh được.

Nhưng cả ngày ngồi trong xe ngựa cũng khiến cho Thẩm Nguyệt không tránh khỏi cảm thấy đau nhức khắp người.

Trên đường đi, cuộc sống của nàng đều được cung nữ tên Thanh Hạnh lo liệu.

Thanh Hạnh làm việc rất gọn gàng nhưng có thể thấy rõ ràng nàng ta rất thận trọng với Thẩm Nguyệt. Lúc đến trạm dịch đầu tiên thì Thẩm Nguyệt đã nhìn thấy nàng ta kín đáo đưa tin cho sai dịch vào ban đêm.

Cho dù bị Thẩm Nguyệt nhìn thấy thì Thanh Hạnh cũng không hề tỏ ra hoảng hốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play