Thẩm Nguyệt nói đúng, bảo nàng giả bệnh để thoát khỏi tình huống này chính là hạ sách.

Tô Vũ dừng lại ở con hẻm phía trước phủ tướng quân, ngước mắt nhìn Thẩm Nguyệt bước vào trong.

Cuối cùng hắn cũng thỏa hiệp nói sau lưng nàng: “Ngày mai khi xuất hành nàng phải cẩn thận một chút, bảo vệ tốt chính mình”.

Thẩm Nguyệt dừng bước rồi trả lời: “Ta biết”.

“Còn nữa, cho dù có gặp được người tốt hơn ta thì nàng cũng không được quên ta”.

Thẩm Nguyệt rũ mắt xuống, khẽ cong môi cười nhẹ nhưng giọng nói lại rất nghiêm túc: “Chờ ta gặp được rồi hẳn nói sau, lúc đó ta sẽ viết thư nói cho ngươi biết một tiếng”.

Khi nàng trở về Trì Xuân Uyển, Ngọc Nghiên rõ ràng cảm nhận được Thẩm Nguyệt đã không còn sa sút tinh thần như lúc trước.

Nàng ngồi trước bàn trang điểm, Ngọc Nghiên xõa tóc nàng xuống rồi hỏi: “Công chúa đã trả lại đồ cho Tô đại nhân chưa?”

Thẩm Nguyệt nói: “Trả rồi”.

“Tâm trạng của công chúa hôm nay có vẻ tốt”.

Thẩm Nguyệt nhìn vào gương, tỏ ra nghiêm túc nói: “Thật sao?”

Khi Ngọc Nghiên tháo trang sức của Thẩm Nguyệt xuống, nàng ta có chút kinh ngạc nói: “Ấy, nô tỳ nhớ lúc nô tỳ chải tóc cho công chúa thì công chúa mang trâm cài bạc, sao bây giờ trâm cài lại biến thành trâm cài bằng ngọc?”

Thẩm Nguyệt cũng sửng sốt nói: “Mau tháo ra cho ta xem”.

Ngọc Nghiên liền đưa cây trâm ngọc cho Thẩm Nguyệt rồi nói: “Hơn nữa nô tỳ cũng không nhớ trong số trang sức của công chúa có cây trâm ngọc này”.

Thẩm Nguyệt cầm cây trâm ngọc, nó mát lạnh trong lòng bàn tay nàng, toàn thân nhẵn nhụi, trông rất tinh xảo.

Cây trâm này vô cùng đơn giản mà trang nhã, trên thân không có quá nhiều hoa văn, chỉ có một đầu được chạm khắc hoa văn rất tinh xảo đã thu hút nàng.

Thẩm Nguyệt cũng nhìn thấy cây trâm này lần đầu tiên, nhưng nàng đã hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra.

Tô Vũ đã cài lại trâm cho nàng nhưng lại cài một chiếc trâm hoàn toàn khác.

Lúc đó Thẩm Nguyệt không hề để ý, bây giờ về đến nhà mới phát hiện trâm cài của mình đã bị Tô Vũ đánh tráo.

“Thứ này là do Tô đại nhân tặng sao?”, Ngọc Nghiên hỏi.

“Ta không biết, nhưng có vẻ như không có ai khác ngoài hắn làm được chuyện này”.

Ngọc Nghiên lo lắng nói: “Hay thật, công chúa đi trả lại cây sáo trúc cho hắn, hắn lại tặng cho công chúa trâm ngọc, công chúa muốn vạch rõ giới hạn với hắn thật sự quá khó khăn”.

Nàng cũng không thể trả lại cây trâm ngọc này cho Tô Vũ ngay, ngày mai rời nhà sợ rằng cũng không còn cơ hội gặp lại hắn.

Thẩm Nguyệt vốn không muốn để lại trâm cài của mình ở chỗ Tô Vũ, không ngờ kết quả nàng đã không lấy lại được trâm cài của mình mà còn phải nhận một cây trâm cài khác của hắn.

Nàng đúng là không thể xảo quyệt bằng Tô Vũ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play