Tô Vũ nói: “Trên đời này có người hiểu rõ Tần Như Lương hơn cả nàng, nàng không cần phải đi xác nhận xem hắn có chết hay không. Ta sẽ để Liễu Thiên Tuyết đi thay nàng”.
Thẩm Nguyệt thấp giọng nói: “Cho dù ta có đổ bệnh thì hoàng đế cũng biết là ta giở trò. Lần này ông ta không làm gì được ta, nhưng lần sau có thể sẽ nghĩ cách khác đối phó ta, ta càng thêm khó lòng phòng bị. Chỉ cần ta đi, ông ta sẽ tạm thời không có ý đồ gì với Bắp Chân, cho nên ta không thể không đi”.
Thẩm Nguyệt lui về sau, lạnh nhạt nhìn Tô Vũ, lại nói: “Tô Vũ, ngươi chớ xen vào những chuyện này, sau này ngươi cũng không cần lo cho ta, được không? Ngươi cứ yên chí làm Đại học sĩ, ta bôn ba cho cuộc sống của mình, chúng ta không liên quan gì đến nhau nữa, được không?”
Nhưng nàng lui về sau không nhanh, Tô Vũ đã bất ngờ nắm được cánh tay của nàng, kéo nàng tới trước mặt.
Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi, đối diện với hắn.
Hắn nói: “Sao ta lại mặc kệ cho được, nàng muốn ta nhìn nàng đi vào chỗ chết ư?”
“Cho dù Tần Như Lương thật sự đã chết đi nữa, nàng đi nhặt xác cho hắn cũng tuyệt đối không phải lúc an toàn. Chiến sự giữa Đại Sở với Dạ Lương vẫn chưa lắng lại hoàn toàn, chiến trường rất nguy hiểm”.
Hắn bất cẩn để lộ ra toàn bộ áp lực.
Tô Vũ cơ hồ chưa từng thể hiện ra vẻ mặt gấp gáp như thế này trước mặt Thẩm Nguyệt.
Hắn phủ đầu, nói nhỏ với nàng: “Nàng có biết chuyến này nàng đi thì rất có thể sẽ không trở về được hay không? Chỉ nhìn thấy một cái xác bị băm vằm liền kết luận Tần Như Lương đã chết, nàng tin sao?”
Thẩm Nguyệt giương mắt lên nhìn hắn thật kỹ.
“Nếu như thật sự chết thì hắn ta hẳn là đã bị quân Dạ Lương giết chết, Dạ Lương làm sao lại không biết được? Nếu như vậy thì Dạ Lương chắc chắn sẽ thừa dịp Đại Sở như rắn mất đầu mà phát động tiến công chứ không phải tạm thời đình chiến như lúc này”.
“Vì vậy, Tần Như Lương rất có thể vẫn chưa chết và đang trở thành con bài thương lượng của Dạ Lương. Bọn chúng còn đang muốn dùng hắn ta để ra điều kiện cho Đại Sở, nếu như không thể thương lượng được thì bọn chúng giết chết hắn ta cũng chưa muộn”.
Thẩm Nguyệt có thể thấy rõ sự lo lắng trong mắt hắn, ngay cả ánh trăng cũng gần như đang chìm sâu trong đôi mắt dài của hắn.
Lòng nàng đã bị hắn nắm được.
“A Nguyệt, hoàng thượng còn biết rõ hơn nàng chuyện phân tranh giữa hai quốc gia vẫn chưa chấm dứt. Nếu như Tần Như Lương còn sống thì ở trong mắt hoàng thượng hai người chính là phu thê ân ái, nếu như hy sinh nàng thì sẽ càng khiến cho chiến công của Tần Như Lương trên chiến trường càng thêm dũng mãnh thị sát. Nếu như Tần Như Lương đã chết thì chuyến này nàng vừa đi hoàng thượng chắc chắn sẽ không giữ nàng lại mà sẽ ra tay diệt trừ hậu hoạn vĩnh viễn, nàng còn không hiểu hay sao?”
Cho dù là trường hợp đầu tiên hay trường hợp thứ hai thì hoàng thượng cũng tuyệt đối sẽ không làm chuyện khiến cho bản thân mình bất lợi.
Thẩm Nguyệt khẽ nói: “Vậy thì ta lại càng phải đi, nếu không thì có thể làm gì được nữa? Nếu như Tần Như Lương không quay lại thì phủ tướng quân sẽ không còn là phủ tướng quân nữa, ta cũng sẽ không còn chỗ dung thân nữa. Trước kia sợ trước sợ sau còn chưa tính, về sau vẫn còn muốn sợ trước sợ sau mặc người chém giết hay sao?”
Nàng nói: “Ta còn muốn nuôi bắp chân tới tuổi trưởng thành, không thể ngồi chờ chết được. Nếu như bọn chúng đã muốn ta đi chịu chết thì ta càng phải đi, ta muốn nhìn xem cuối cùng ai mới là kẻ phải chết”.
Thẩm Nguyệt kéo tay Tô Vũ ra, chỗ cánh tay bị hắn nắm lấy vẫn còn hơi ấm của hắn.
Nàng vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi lại nói: “Nếu như cuối cùng ta vẫn không quay trở về được thì xem như ta chấp nhận số phận của mình. Ngay từ đầu ta đã không thuộc về nơi này”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT