Liễu Mi Vũ oán hận nói: “Ngươi giết ta, tướng quân sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Bởi vì giết ngươi không vui chút nào”, Thẩm Nguyệt đặt Bắp Chân lên ghế, phủi mép ghế đứng dậy, nhìn nàng ta từ trên cao, giẫm chân vào mười đầu ngón tay của Liễu Mi Vũ.
Giống như một ngày nào đó của năm ngoái, Tần Như Lương đã vì Liễu Mi Vũ mà đối xử với nàng như vậy.
Liễu Mi Vũ đau đớn kêu lên.
Thẩm Nguyệt đưa tay lên môi, nói: “Suỵt, Liễu Thiên Hạc vẫn đang trốn đấy, việc ngươi giúp Liễu Thiên Hạc trốn đi vẫn chưa xong đâu. Ngươi kêu to như vậy để người khác nghe thấy thì mới thật sự là chết không yên lành”.
Liễu Mi Vũ run rẩy.
Thẩm Nguyệt nói: “Ta nên gọi ngươi là Mi Vũ hay Thiên Tuyết đây nhỉ?”
Liễu Mi Vũ có đau nữa cũng không dám gào to thêm.
“Bây giờ còn chưa tìm được thi hài của Tần tướng quân, chờ đến khi xác định hắn ta đã chết trận nơi sa trường, ngươi sống một mình cũng khổ, ta sẽ đưa ngươi xuống bầu bạn với hắn ta ngay. Ngươi yêu hắn ta như thế, chắc chắn sẽ không nỡ để hắn ta cô độc một mình dưới đó đúng không?”
Thẩm Nguyệt không nhìn nàng ta nữa, quay đi nói: “Việc bây giờ ngươi cần làm là thắp nhang cầu cho Tần Như Lương không chết, như vậy ngươi còn sống được lâu thêm chút nữa”.
“Thẩm Nguyệt, ta có làm quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi!”
Thẩm Nguyệt nhếch miệng cười: “Vậy chờ đến lúc ngươi làm quỷ đã rồi tính, tưởng ta dễ bị lừa như hồi nhỏ là sai lầm lớn nhất của ngươi đấy”.
Văn võ toàn triều, cả kinh thành đều đang chờ.
Thẩm Nguyệt cũng đang chờ.
Chờ tin tình báo tiếp theo truyền đến từ phía Nam.
Tung tích không rõ thì không thể định đoạt sinh tử của một người, phải tìm được thi cốt mới được.
Chiến trường vô số thây xác, phải tìm từng cỗ thi thể một, xem rốt cuộc là Tần Như Lương có ở trong đó hay không.
Trước khi tìm được thì Thẩm Nguyệt cũng không tin Tần Như Lương thật sự chết trận.
Mới mấy tháng ngắn ngủi đi qua, Thẩm Nguyệt vẫn nhớ rõ trước khi đi Tần Như Lương còn nhờ nàng trông nom phủ tướng quân và dáng vẻ uy phong lẫm liệt của hắn ta khi hiệu lệnh tam quân.
Những ân oán kia giống như vẫn còn từ hôm qua.
Không phải nàng khổ sở, vì trong ấn tượng của nàng thì Tần Như Lương còn không có tư cách để nàng căm hận hay ghét bỏ.
Bây giờ hắn ta thua trận, sống chết không rõ, thật sự là do nàng hại sao?
Thẩm Nguyệt luôn cho là hắn ta nhìn sai người.
Nhìn lầm Thẩm Nguyệt nàng, cũng nhìn lầm Liễu Mi Vũ, và nhìn lầm chính bản thân mình.
Ngọc Nghiên nói: “Có nhiều chuyện đều là nhân quả báo ứng cả, Tần tướng quân thích Liễu thị như thế, Liễu thị tâm địa ác độc như thế, là nàng ta tạo nghiệp cho Tần tướng quân. Sao nàng ta không nghĩ đến công chúa trước kia ba phen mấy bậy suýt thì mất mạng vì nàng ta chứ”.
“Công chúa nói đúng, nếu muốn chỉ trích ai là người hại chết Tần tướng quân thì chính là Liễu thị mà ra, sao công chúa lại thở dài chứ”, Thôi thị hỏi.
Thẩm Nguyệt nói: “Có đôi khi ta cũng muốn hận Liễu Mi Vũ, nhưng nàng ta còn càng không có tư cách để ta hận. Ta đang thở dài về chuyện Liễu Mi Vũ hủy hoại Tần Như Lương thôi”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT