Tô Vũ nói: “Ta tới cảnh tỉnh nàng, nàng lại định đẩy ta ra sao?”
Thẩm Nguyệt dừng một chút rồi nói: “Được, ta sẽ không đẩy ngươi ra ngoài, thừa dịp bây giờ người còn chưa tiến vào thì ngươi mau buông ta ra, Hạ Du vẫn còn đang ở bên trong đó”.
“Không được, ta sẽ không buông nàng ra”, Tô Vũ chặn nàng lại ở trong góc tường rồi nói: “Nếu như nàng vào trong đó sẽ bị Hạ tướng chặn ở bên trong linh đường không thể ra ngoài được. Nếu như để ông ta phát hiện ra nàng nửa đêm lẻn vào nhà của ông ta thì hậu quả sẽ rất tồi tệ”.
“Vậy còn Hạ Du thì phải làm sao?”
Tô Vũ trầm giọng nói: “Hắn ta là con trai của Hạ tướng, Hạ tướng luôn yêu thương hắn ta, hổ dữ cũng không ăn thịt con. Chuyện giữa hai cha con họ thì nên để cho hai cha con họ giải quyết. Nàng giúp Hạ Du tới đây là đủ rồi”.
Thẩm Nguyệt không thể đẩy hắn ra, nàng tức giận đến mức há miệng cắn mạnh vào cổ của Tô Vũ.
Góc tường này rất hẹp, chỉ có thể giấu một mình Thẩm Nguyệt, còn Tô Vũ lại không thể trốn hết.
Một nửa thân thể Tô Vũ vẫn lộ ra bên ngoài.
Lúc này cổng viện đã bị mở ra.
Hạ tướng từ ngoài bước vào.
Thẩm Nguyệt biết rằng nàng không thể bại lộ trước mặt Hạ tướng vào lúc này, nhưng Tô Vũ cũng giống như vậy.
Nếu Hạ tướng phát hiện ra, cả Tô Vũ và nàng đều không thể trốn thoát.
Hai người ở cùng một chỗ, lại ban đêm ban hôm lẻn vào trong nhà Hạ tướng, đúng là một lời khó giải thích hết.
Vì vậy ngay trước lúc Hạ tướng mở cổng thì Thẩm Nguyệt đã hít sâu một hơi rồi một tay nắm lấy vạt áo của Tô Vũ rồi đột ngột kéo mạnh hắn về phía mình.
Hai người kề sát bên nhau, hoàn toàn tránh được ánh đèn phía trước cổng.
Thẩm Nguyệt nín thở, không biết trái tim của ai đang đập loạn trong lồng ngực.
Thời gian như ngưng đọng lại, Tô Vũ ép nàng vào góc tường, dùng lực ôm chặt lấy nàng.
Nàng cố gắng hít một hơi thật sâu nhưng vẫn cảm thấy ngột ngạt khó thở.
Nàng cảm thấy Tô Vũ thật sự rất gian xảo.
Lúc nào cũng vậy.
Nàng biết Tô Vũ đang cố ý làm như vậy. Hắn cố ý không rời đi, cố ý dây dưa với nàng.
Nhưng tại sao hắn lại có thể chắc chắn rằng nàng sẽ không đẩy hắn ra ngoài mà sẽ kéo hắn vào trong?
Nàng dường như đã rơi vào bẫy của hắn. Là chính nàng tự đẩy mình vào trong bẫy.
Hai người yên lặng chờ đợi, chờ tiếng bước chân của Hạ tướng đi xa rồi từng bước tới gần linh đường.
“Tô Vũ, ngươi đừng quên ta đã từng nói ta rất chán ghét ngươi”.
“Nàng đang nhắc nhở ta hay là đang nhắc nhở chính mình?”
Lúc này, từ bên trong linh đường lại truyền ra giọng nói tức giận của Hạ tướng: “Nghịch tử!”
Thẩm Nguyệt giật mình, vừa định ra ngoài thì Tô Vũ đã ấn nàng lại rồi nói vào tai nàng: “Nàng không thể đi, đó là chuyện của bọn họ”.
Thẩm Nguyệt cuối cùng cũng hiểu, nàng hỏi: “Là ngươi đã đưa Hạ tướng đến đây sao?”
“Càng hỏi nhiều thì nàng sẽ càng không vui”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT