Trước đây Hạ Du thường xuyên ra ngoài ăn chơi rồi về nhà vô cùng trễ cho nên hắn ta mới phải vào nhà bằng cách này để tránh bị phạt.

Hạ Du nói bên trong vách tường này có một hàng cây đại thụ, tuy nhiên lối đi này rất bí mật, không dễ bị phát hiện.

Thẩm Nguyệt chưa bao giờ trải nghiệm qua chuyện này.

Nhưng nhìn thấy Hạ Du có thể trèo tường vào một cách dễ dàng thì nàng cũng có thêm động lực để trèo qua tường dễ dàng giống như vậy.

Hạ Du trèo lên bờ tường, hắn ta còn muốn quay lại kéo Thẩm Nguyệt lên nhưng không ngờ Thẩm Nguyệt đã ngồi trên bờ tường từ lúc nào khiến cho Hạ Du giật mình tới mức suýt nữa đã ngã xuống.

Hai người chậm rãi trèo xuống cái cây gần bức tường, Hạ Du nói: “Trước kia khi ta mới học trèo tường thì thường bị té, sao cô có thể học nhanh thế?”

Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Có lẽ là do ngộ tính của ta tương đối cao”.

Sau khi vào Hạ phủ, Hạ Du tránh những người hầu tuần tra ban đêm rồi dẫn Thẩm Nguyệt đến linh đường một cách lặng lẽ.

Thẩm Nguyệt không hề lo lắng sẽ bị phát hiện, hiển nhiên kinh nghiệm trèo tường lẻn vào nhà của tên Hạ Du này rất điêu luyện, còn không biết trước kia hắn ta đã lén lút về nhà biết bao nhiêu lần rồi.

Hạ Du nói trước kia hắn ta không hiểu chuyện, không biết quý trọng những thứ mình có, bây giờ hắn ta lại lén lút trở về nhà nhưng nhà mình đã rơi vào hoàn cảnh kẻ còn người mất, một đi không trở lại.

Một ánh sáng yếu ớt le lói lóe lên trong linh đường.

Có người đang túc trực bên cạnh linh cữu.

Hẳn là do mấy ngày nay làm việc quá mệt mỏi cho nên người túc trực bên linh cữu cũng đã quỳ gối khom lưng ngủ gà ngủ gật trên mặt đất.

Thẩm Nguyệt bước đi mà không gây ra tiếng động, đi thẳng đến sau lưng người túc trực bên linh cữu, ngay lập tức khiến cho người đó hôn mê bất tỉnh.

Để đề phòng người đó tỉnh lại giữa chừng, Thẩm Nguyệt liền lấy dây thừng trói chặt người đó, sau đó còn nhét giẻ vào miệng người đó, cho dù có tỉnh lại thì cũng không thể gây ra động tĩnh gì.

Thẩm Nguyệt sau đó quay lại ngoắc tay với Hạ Du nói: “Vào đi”.

Hai mắt Hạ Du ngấn lệ, cuối cùng hắn ta đã không cần phải đau khổ nhẫn nhịn giống như ban ngày nữa, hắn ta vừa bước vào thì đã quỳ xuống phía trước linh cữu dập đầu thật mạnh, thấp giọng khóc nỉ non nói: “Cháu trai bất hiếu, cháu trai bất hiếu, cháu trai không thể tới chăm sóc tiễn biệt bà nội trước lúc bà nội lâm chung!”

Thẩm Nguyệt vỗ vai hắn ta nói: “Ngươi đừng khóc nữa, ngươi đi nhìn cho kỹ bà nội của mình đi, để ta đứng canh cửa”.

Hạ Du lau nước mắt đứng lên, Thẩm Nguyệt đưa cho hắn ta một cây ngân châm rồi nói: “Ngươi nói lúc bà nội ngươi chết thì đã nôn ra máu, rất có thể là đã bị trúng độc. Ngươi cứ lấy cây ngân châm này đâm vào huyết mạch của bà ấy thử xem có phải là bị trúng độc hay không?”

Thẩm Nguyệt biết nếu như bảo Hạ Du kiểm tra thân thể của bà nội thì chính là hành động đại bất kính, đối với hắn ta mà nói sẽ rất khó khăn.

Tìm không thấy chứng cứ cũng không sao, luôn có biện pháp khác để bắt hung thủ.

Việc quan trọng hàng đầu chính là phải xác định xem lão phu nhân có bị trúng độc hay không. Nếu như bà cụ bị trúng độc thì Hạ Du có thể thoát khỏi hiềm nghi, chứng minh không phải hắn ta đã khiến cho lão phu nhân tức chết.

Hạ Du mím môi cầm lấy cây ngân châm.

Thẩm Nguyệt quay đầu bước ra ngoài rồi nói: “Thời gian có hạn, ngươi nên nói lời từ biệt với bà nội của mình càng sớm càng tốt”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play