Không đợi nàng lên tiếng, Liên Thanh Châu lập tức từ chối giúp nàng: “Nàng ta không cần đâu!”
Hắn ta đường đường là một nam nhân bị mấy nam nhân khác xúm lại xoa bóp, tuy khó chấp nhận, nhưng dù sao cũng không tổn hại gì.
Nhưng Thẩm Nguyệt thì khác.
Tuy Thẩm Nguyệt đang giả trang nam tử, suy cho cùng vẫn là nữ nhân. Nếu để mấy công tử này sờ soạng khắp cơ thể, sư phụ mà biết sẽ làm thịt hắn ta mất!
Không được, tuyệt đối không thể để họ chạm tới Thẩm Nguyệt!
Thẩm Nguyệt biếng nhác ngả người trên ghế, hai chân vắt chéo vào nhau gác lên một chiếc ghế khác, thong dong nói: “Tại sao lại không cần chứ? Ngươi sướng xong rồi, tại sao ta không thể sướng như ngươi?”
Liên Thanh Châu trợn mắt đảo lên đảo xuống trên người Thẩm Nguyệt, nghiến răng nghiến lợi đáp: “Không được là không được, đừng quên thân phận của cô”.
Thẩm Nguyệt gật gật đầu như đã hiểu: “Ờ nhỉ, ta vốn dĩ muốn giúp ngươi giải tỏa mà”.
Thế là Thẩm Nguyệt cho hai vị công tử dìu Liên Thanh Châu tới giường mềm sau tấm rèm nghỉ ngơi, hai vị công tử còn lại giúp nàng bóp tay bóp chân.
Thủ pháp của các công tử rất thuần thục, chẳng kém gì thợ mát-xa chuyên nghiệp, chỉ là ở Đại Sở vẫn chưa có nghề này.
Thẩm Nguyệt thấy họ cũng rất quy củ, chỗ nào không nên sờ thì không bao giờ sờ bậy.
Công tử trong Sở Ngọc lâu này tiếp khách vô số kể, rất biết đoán định nhu cầu của khách nhân. Nếu khách có nhu cầu sinh lý ở phương diện kia, cũng không cần vừa gảy đàn vừa uống trà, lề mà lề mề tới tận lúc này.
Họ cũng nhìn ra được Liên Thanh Châu không có sở thích trên phương diện ấy, nên chỉ bông đùa với Liên Thanh Châu vì cảm thấy phản ứng của hắn ta rất thú vị thôi.
Bốn vị công tử trong phòng bừng bừng hứng khởi.
Hai vị công tử kéo Liên Thanh Châu từ trên ghế dậy, dịu giọng đùa rằng: “Mời công tử đi theo bọn ta, bọn ta đảm bảo sẽ hầu hạ công tử thoải mái nhất có thể~”
“Ta không cần! Các ngươi buông tay mau, ta không cần!”
Đúng vào lúc này, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.
Âm thanh không nhanh không chậm, nhưng mang theo áp lực vô hình.
Cả căn phòng nhất thời chìm vào im lặng.
Liên Thanh Châu vội vàng nói: “Còn đờ ra đấy làm gì, mau mở cửa! Mở cửa đi chứ!”
Thẩm Nguyệt nghiêng đầu tựa người lên ghế, chống cằm suy tính: “Ta nhớ rằng hình như ta không gọi thêm dịch vụ nào khác mà”.
Liên Thanh Châu đáp: “Cứ mở cửa ra chẳng phải sẽ biết ngay sao”.
Thế là một vị công tử bèn đứng dậy đi mở cửa. Đợi khi cửa phòng mở ra, trông thấy nam tử mặc đồ đen đứng trước phòng mà sững người: “Vị công tử này là…”
Tô Vũ không tỏ thái độ gì, toàn thân toát ra khí chất lạnh lùng, chỉ điềm tĩnh cụp đôi mắt trắng đen rõ ràng liếc nhìn người kia một cái.
Sát khí phảng phất quanh đây.
Vị công tử kia lập tức im bặt, trong lòng không khỏi run rẩy.
Thấy Tô Vũ định tiến vào, công tử bèn đứng sang một bên nhường đường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT