Đã lâu không gặp, hắn rất muốn được nhìn thấy nàng.
Tô Vũ có chút hối hận, nếu như hắn chịu đựng được một thời gian không đến gặp nàng thì hắn đã không nghe thấy nàng nói nhiều lời tuyệt tình như vậy.
Khi Tô Vũ trở về nhà, vừa ngẩng đầu lên thì đã liền nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp đứng ở tiền viện.
Nhưng dù nàng ta có xinh đẹp đến đâu thì Tô Vũ cũng không quan tâm.
Nàng ta là một trong hai cơ thiếp, chẳng qua so với người còn lại thì có phần thận trọng hơn.
Thấy Tô Vũ quay lại, nàng ta liền hỏi: “Mới vừa rồi đại nhân đã đi đâu vậy?”
Tô Vũ vẫn bình thản nói: “Ta vừa đi sang cảm tạ lão gia nhà bên cạnh”.
“Không biết lão gia nhà bên cạnh là ai?”, nàng ta nhẹ giọng nói: “Thiếp đã ở đây nhiều ngày cũng không thấy bên cạnh có người lui tới”.
Tô Vũ đi ngang qua nàng ta, chậm rãi nói: “Lão gia nhà bên cạnh là một thương nhân, một năm về nhà không được mấy lần, lần này chỉ là trùng hợp đụng phải. Cô cũng có thể báo cáo chuyện tối nay cho hoàng thượng biết”.
Cơ thiếp sau lưng thận trọng nói: “Là thiếp lắm miệng”.
Cho dù nàng ta mẫn cảm đa nghi nhưng cũng không muốn làm Tô Vũ chán ghét mình. Nàng cùng một cơ thiếp khác cùng gả vào phủ này, nếu như Tô Vũ chán ghét nàng ta thì sẽ nghiêng về phía người còn lại hơn.
Tuy rằng hai nữ nhân này đều có hoàng mệnh trong người nhưng cũng tránh không được sự đấu đá âm thầm.
Dù sao Tô Vũ cũng có tài mạo song tuyệt, nếu như có thể trở thành cơ thiếp mà hắn sủng ái thì bọn họ cũng không tiếc công sức.
Trong nửa tháng qua, theo lệnh của hoàng đế, mỗi ngày bọn họ đều báo cáo tin tức về cuộc sống và hành tung của Tô Vũ.
Hoàng đế đang lo không tìm thấy nhược điểm của Tô Vũ, mà chuyện lần này đã cho ông ta một cơ hội tuyệt hảo để sắp xếp hai do thám bên cạnh Tô Vũ.
Nhưng kết quả lại khiến cho ông ta khá thất vọng.
Bởi vì người mỗi ngày tới truyền tin cũng chẳng có tin tức gì mới lạ.
Tô Vũ ngày nào cũng vào triều đúng giờ, đến viện thái học dạy học đúng giờ, sau khi rời cung thì về nhà ăn cơm, đọc sách và luyện thư pháp, không xã giao với ai cũng không có hoạt động gì đặt biệt.
Hành tung mỗi ngày của hắn đều cứng nhắc như vậy.
Về sau hoàng đế cũng lười nghe báo cáo về hành tung cứng nhắc của hắn cho nên đã lệnh cho cơ thiếp vài ngày mới báo cáo một lần thay vì mỗi ngày đều phải báo cáo, sau đó lại đổi thành có chuyện gì đặc biệt khác lạ mới cần báo cáo.
Nhưng qua một thời gian thì hai cơ thiếp cũng không phát hiện ra điều gì khác lạ, cũng không phát hiện hắn đi gặp người nào không nên gặp.
Lúc ra khỏi nhà thì sắc trời đã khá muộn.
Đèn lồng của Tết nguyên tiêu chỉ còn lại một vài chiếc tỏa ánh sáng le lói.
Thẩm Nguyệt một mình bước đi trên đường, đầu hơi cúi xuống, không nói một lời nào.
Liên Thanh Châu không xa không gần theo sát phía sau nàng.
Nàng bỗng nhiên bình thản nói: “Ngươi đi theo ta làm gì?”
“Sư phụ bảo ta tiễn cô về”.
Lúc trước Tô Vũ lo lắng nàng đi về một mình cho nên cũng sẽ không xa không gần theo sát nàng cho đến khi nhìn thấy nàng bước vào phủ tướng quân thì mới thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT