Liên Thanh Châu đưa mắt nhìn theo nàng, sau lưng hắn, non nước một màu.
Thẩm Nguyệt nheo mắt, cuối cùng vẫn hỏi: “Sao hắn không đến?”
Đương nhiên Liên Thanh Châu biết nàng đang hỏi ai. Hắn ta đứng ngược sáng, Thẩm Nguyệt không thấy rõ biểu cảm của hắn ta.
Hắn ta chần chừ trong thoáng chốc, mỉm cười đáp lại: “Công chúa thứ lỗi, tại hạ cùng sư phụ đã lâu rồi không qua lại”.
Liên Thanh Châu kịp thời dời sự chú ý của Thẩm Nguyệt: “Nếu Tô sư phụ biết công chúa nhớ người như vậy, chắc chắn sẽ rất vui lòng”.
Thẩm Nguyệt đáp: “Ta cũng chỉ buột miệng hỏi một câu thôi, ta đi đây”.
Nhìn theo bóng lưng Thẩm Nguyệt đi xa dần, Liên Thanh Châu khẽ thở dài.
Vào đêm Nguyên Tiêu sẽ có hội hoa đăng rất náo nhiệt.
Hạ Du hẹn Thẩm Nguyệt ra trò chuyện, sau khi gặp mặt chẳng nói hai lời đã kéo Thẩm Nguyệt đi về phía tửu lâu.
Hạ Du phấn khích gọi tiểu nhị bưng rượu ngon tới.
Thẩm Nguyệt nghịch chén rượu trong tay, nhìn người qua người lại trên đường, đèn đuốc rực rỡ, vô cùng phấn khởi.
Nàng hỏi: “Lần trước ra ngoài uống rượu, ngươi vẫn chưa biết sợ à? Ta nghe nói ngươi bị ông cụ trong nhà treo lên đánh”.
Cứ nhắc đến chuyện này là Hạ Du tức tối mà không biết xả vào đâu: “Lần trước vận khí quá chán, gặp phải đại học sĩ. Sao cô không để ý tới ta chứ, lại để mặc ta huýt sáo với hắn! Cô chớ nhìn hắn nho nhã lễ độ, thực chất là một kẻ ăn thịt người không nhả xương đâu!”
Thẩm Nguyệt tức cười: “Làm sao ta có thể cản ngươi được, ta cản không nổi”.
Hạ Du vỗ tay xuống mặt bàn: “Thù này, tiểu gia ta ghi sổ cho hắn rồi đấy”.
Nếu Thẩm Nguyệt nhớ không nhầm thì lần trước Tô Vũ còn nói tính tình Hạ Du đơn giản, có thể kết giao.
Bây giờ Hạ Du lại hận hắn đến mức nghiến răng kèn kẹt.
Hạ Du nói: “Hừ, còn tưởng hắn thanh cao chính trực, chính nhân quân tử, không ngờ sau cùng vẫn là một ngụy quân tử thôi”.
“Tại sao lại nói như vậy?”
“Chắc chắn cô không biết rồi, ta nghe nói, vào đêm Trừ Tịch, Tô đại học sĩ cưỡng hôn dân nữ trên đường, sau này còn lan tới tai hoàng thượng cơ”.
Thẩm Nguyệt thấy nghẹn lòng.
Làm sao mà nàng không biết chứ, nàng là đương sự mà.
“Chuyện này đương nhiên là tin đồn xấu rồi, nào ngờ hoàng thượng không những không trách tội mà còn thông cảm cho hắn cúc cung tận tụy vì triều đình trong mấy năm qua đến độ lỡ dở chuyện thành gia lập thất. Mùng hai đầu năm, hoàng thượng chọn lựa kỹ lưỡng được hai cơ thiếp dung mạo như hoa đưa tới phủ của đại học sĩ. Hắn thậm chí chẳng nói nửa lời thoái thác đã mỉm cười tiếp nhận rồi”.
Sau đó Hạ Du còn hùng hùng hổ hổ nói thêm vài điều gì đó, nhưng Thẩm Nguyệt không nghe rõ lắm.
Nàng chỉ cảm thấy xung quanh quá đỗi ồn ào.
Cổ họng nàng khô khốc, dường như hơi khát, bèn tiện tay quơ lấy cái chén trên bàn đưa tới bên miệng, dốc cạn trong một hơi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT