Chân Thẩm Nguyệt giẫm lên lớp tuyết mỏng mềm mại, để lại dấu chân dài trên mặt tuyết.
Tô Vũ cầm một chiếc ô trong tay nhưng chưa mở nó ra, đề phòng trên đường đi lại có tuyết rơi.
Trên đường vẫn còn thưa thớt người đi bộ, tất cả đều đang vội vã chạy về nhà giống như Thẩm Nguyệt.
“Ngươi đưa ta về làm gì, ta vẫn biết đường về nhà mình”, Thẩm Nguyệt vừa đi vừa chậm rãi nói.
Tô Vũ nói: “Ta cảm thấy cô còn chưa tỉnh rượu, không yên tâm để cô một mình trở về”.
Thẩm Nguyệt quay đầu lại cười với hắn rồi nói: “Lúc ta không uống rượu ngươi cũng nói là không yên tâm, vậy đến khi nào thì ngươi mới yên tâm đây?”
Tô Vũ hạ tay xuống, tay áo nhẹ nhàng tiến lại gần nàng.
Sau đó hắn lặng lẽ nắm tay Thẩm Nguyệt, cảm thấy bàn tay của nàng có chút lạnh.
Thẩm Nguyệt muốn rút tay ra nhưng không rút được.
Tô Vũ nhẹ giọng nói với nàng: “Sau này cô không cần phải trốn ta, nếu như cô đã muốn xem ta là bạn bè thì cứ xem ta là bạn bè, chỉ cần không làm kẻ thù thì làm gì cũng được, cho dù làm người xa lạ cũng không sao”.
Thẩm Nguyệt giật mình.
“Cô quen biết Hạ Du từ lúc nào?”, Tô Vũ hỏi.
Thẩm Nguyệt nói: “Lúc trước ở trên phố hắn ta đã tới tìm ta vay tiền đi đánh bạc, sau này khi Bắp Chân được một trăm ngày tuổi hắn ta cũng có đến phủ tướng quân chúc mừng, kể từ đó cũng xem như có quen biết”.
“Nhị công tử Hạ gia tính tình đơn giản, chỉ có hơi bất hảo một chút nhưng đầu óc cũng không tệ”, Thẩm Nguyệt lại nói thêm.
“Cô có thể kết thân với hắn ta, sau này có thể sẽ có ích. Nhưng sau này khi ra ngoài cô phải cẩn thận, không được để cho người khác biết giữa hai người có giao tình, nếu không sẽ khiến cho người ta hiểu lầm cô có lui tới với Hạ tướng, chuyện này đối với cả cô và hắn ta đều không có lợi”.
Thẩm Nguyệt gật đầu.
Một lúc sau, Tô Vũ nhẹ giọng hỏi nàng: “Cô có chê ta đêm nay làm vướng bận cô không?”
Thẩm Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng cảm thấy rất khó tả. Nàng không muốn nghe thấy hai chữ “vướng bận” thốt ra từ miệng Tô Vũ.
Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng hắn làm nàng vướng bận.
Thẩm Nguyệt nói: “Không sao”.
Tô Vũ nói: “Lời nói của cô không rõ ràng. Ý của cô là ta không làm cô vướng bận hay là ta làm cô vướng bận nhưng vẫn không sao?”
“Ta không nghĩ nhiều như vậy, là do ngươi tự mình nghĩ lung tung”.
Tô Vũ nhẹ giọng hỏi: “Tại sao cô lại muốn ở cùng với Liên Thanh Châu, cô thật sự thích hắn ta sao?”
Thẩm Nguyệt nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói: “Thích chứ, tuy rằng không phải thứ tình cảm nam nữ nhưng ta nghĩ chuyện đó có thể từ từ bồi dưỡng, nếu như ta cố gắng thì chắc cũng sẽ có một ngày ta cảm thấy hắn ta không tồi”.
Tô Vũ nghĩ một chút rồi nói: “Là bởi vì cô cho rằng hắn ta là cha của Bắp Chân sao?”
“Vừa rồi cô đã nói cô cùng Tần Như Lương đã thành hôn hơn một năm cũng chưa từng có quan hệ gì”, Tô Vũ cười nói: “Có nghĩa là Bắp Chân không phải là con của Tần Như Lương. Ta lại nhớ trước đó khi đặt tên cho Bắp Chân cô đã khăng khăng rằng nó họ Liên, cho nên ta liền đoán như vậy”.
Thẩm Nguyệt không biết phải nói gì, nàng nghĩ thầm, quả nhiên không thể ở bên cạnh một kẻ có tâm tư kính đáo, bất cứ một lỗ hổng nào trong lời nói của đối phương hắn đều có thể bắt được, sau đó liên kết lại rồi suy đoán chính xác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT