Thẩm Nguyệt thở ra khí lạnh, híp mắt mỉm cười.

Nàng nhớ rằng trước kia Liên Thanh Châu từng nói, khi hắn quay về thì sẽ đi một con thuyền ngược dòng quay về.

Lúc này có người đến mời Thẩm Nguyệt lên thuyền.

Thang gỗ vững vàng được thả xuống, Thẩm Nguyệt xách mép váy bước lên trên.

Sau khi lên thuyền, trước mắt sáng tỏ, tầm mắt cũng cao hơn một đoạn, Liên Thanh Châu đang đứng trước boong tàu, mỉm cười hiền hòa.

Đèn đuốc màu đỏ dưới hiên làm nổi bật mái tóc đen và chiều cao của hắn, áo lụa mềm mịn rủ xuống chân, gương mặt sáng sủa đẹp trai, trong sáng như trăng.

Thấy Thẩm Nguyệt đi đến, Liên Thanh Châu chậm rãi vái chào, nói: “Công chúa, đã lâu không gặp”.

Thẩm Nguyệt cảm thấy hành động này của hắn rất có lễ nghĩa, không tìm ra khuyết điểm, rất là thân thiết.

Thẩm Nguyệt nở nụ cười nói: “Cứ tưởng rằng ngươi cứ mải mê kiếm tiền mà quên mất đường về cơ đấy”.

Liên Thanh Châu nói: “Cũng may là tại hạ đi suốt đêm nên mới kịp về”.

Thẩm Nguyệt nhìn bộ dạng phong trần đó, liền tiến lên phủi áo cho Liên Thanh Châu, nói: “Ngươi đi đường xá xa xôi, hẳn là phải bôn ba nhiều lắm, cũng chẳng gấp một ngày hôm nay, sao không nghỉ ngơi cho khỏe rồi hẵng mời ta đến”.

Động tác tự nhiên này của nàng khiến cho Liên Thanh Châu sợ choáng váng.

Theo lý mà nói, như ngày xưa Thẩm Nguyệt mà làm những động tác này thì chắc là phải có ý đồ xấu gì đó.

Liên Thanh Châu lui về phía sau, toát mồ hôi hột: “Tại hạ chỉ một lòng muốn quay về, không hề mệt mỏi. Nếu hôm nay không mời được công chúa đến, e là không có cách nào ngủ yên giấc được”.

Thẩm Nguyệt nhìn thấy hết phản ứng của hắn, cười mà như không cười nói: “Sao lại lùi? Sợ ta ăn thịt ngươi à?”

“Công chúa thật biết nói đùa”, Liên Thanh Châu đưa tay ra hiệu: “Bên ngoài trời lạnh, mời công chúa vào trong rồi nói tiếp”.

Liên Thanh Châu dẫn nàng vào một căn phòng rộng rãi, bên trong là ghế đệm trải đầy, trên ghế có gối dựa mặt gấm.

Những chiếc bàn làm từ mộc thấp bé màu đậm, bên trên có hương trà lượn lờ, trông vô cùng mờ ảo.

Thẩm Nguyệt ngắm cảnh trong phòng, tặc lưỡi nói: “Liên Thanh Châu, ngươi thật biết hưởng…”

Lời còn chưa nói hết, Thẩm Nguyệt đã nhìn thấy một bóng người đang khoan thai thưởng trà ở trong phòng. Cả người nàng run dậy, lùi về sau một bước, giật mình nói: “Sao ngươi lại ở đây?

Tô Vũ chậm rãi buông chén trà xuống, ngước mắt nhìn Thẩm Nguyệt: “Sao ta lại không được ở đây?”

Liên Thanh Châu ho khan một cái, hóa giải lúng túng: “Hôm nay giao thừa, càng đông càng vui, càng đông càng vui”.

Tô Vũ khép mắt nhìn nàng lui về sau, nhại lại lời ban nãy của nàng: “Sao lại lùi? Sợ ta ăn thịt cô à?”

Giọng nói và âm điệu giống của Thẩm Nguyệt như đúc.

Liên Thanh Châu mặt không cảm xúc, trong lòng lại vui vẻ vô cùng.

Đây có phải là vỏ quyết dày có móng tay nhọn trong truyền thuyết không?

Liên Thanh Châu chủ động giải vây: “Công chúa cũng đến rồi thì vào ngồi chung thôi, ăn xong tại hạ sẽ đưa công chúa thưởng thức chiếc thuyền này”.

Thẩm Nguyệt cũng không ngờ sẽ gặp Tô Vũ ở đây, nàng không có chút chuẩn bị nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play