Tiếp đó khi thấy bản thân không mảnh vải che thân phơi bày trước mặt mọi người, sắc mặt nàng ta thoắt cái tái mét, không ngừng trốn dưới chăn, khóc lóc thảm thiết: “Sao, sao lại thế này…”

Nàng ta nước mắt lưng tròng nhìn hướng Tần Như Lương, cố gắng nắm lấy tay hắn ta.

Nhưng Tần Như Lương vừa nhìn thấy đôi tay này của nàng ta vịn lên tấm lưng của tên đàn ông khác.

Gương mặt Tần Như Lương lộ ra nét đau khổ cùng thất vọng, hắn tránh khỏi cái với tay này, chỉ thấp giọng gầm thét như dã thú: “Xảy ra chuyện gì mà bản thân nàng còn không biết sao?”

“Tướng quân xin chàng hãy tin ta, ta là bị oan mà! Ta bị người khác gài bẫy!”

Tần Như Lương như gằn từng chữ từ kẽ răng: “Ta tận mắt nhìn thấy nàng cùng người khác ân ái, ai có thể vu oan cho nàng đây. Chẳng lẽ bất luận tên đàn ông nào ở trên người nàng đều có thể mang lại cho nàng khoái cảm sao?”

“Tướng quân không phải đâu mà…”, Liễu Mi Vũ khóc không thành tiếng.

Các phu nhân nhà quan đều biết đây là chuyện gia đình phủ tướng quân nên tất cả đều giải tán trong hậm hực.

Tần Như Lương không muốn nhìn thấy nàng ta thêm giây phút nào nữa, lúc này hắn thực sự cảm thấy toàn thân nàng ta lộ ra một chữ, chính là- bẩn.

Hắn quay người kiên quyết rời đi với đôi mắt ẩn chứa sự thống khổ.

Liễu Mi Vũ đau khổ tột cùng nói vọng theo: “Tướng quân xin chàng hãy nghe ta nói đi mà, Mi Vũ thực sự không biết gì cả…”

Sau đó Hương Lăng tiến vào, chủ tớ hai người cùng bật khóc nức nở.

Hương Lăng dìu Liễu Mi Vũ trở lại Phù Dung Uyển rồi mang nước nóng tới cho nàng ta lau rửa.

Bữa tiệc tối nay cứ vội vàng như vậy khép lại.

Có lẽ đợi tới ngày mai, sự việc Tần Như Lương bị ‘cắm sừng’ này sẽ bị lan truyền ra khắp thành Nam.

Ngay tối đó Tần Như Lương đã bình tĩnh lại, hắn muốn truy xét việc này nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Bởi không ai biết tên gian phu này là ai, hơn nữa còn bị Tần Như Lương đánh chết tại chỗ, do đó manh mối đều bị cắt đứt.

Phù Dung Uyển lúc này cũng rối loạn tới gà bay chó sủa.

Liễu Mi Vũ kiên quyết muốn chết chìm trong bồn tắm.

Hương Phiến tận lực ngăn cản, nàng ta không dám rời nửa bước, đành phải kêu bà tử bưng nước nhanh chóng đi mời Tần Như Lương tới.

Đợi Tần Như Lương đến thì Liễu Mi Vũ đã chỉ còn hơi tàn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt của nàng ta vương đầy nước mắt, trông vô cùng điềm đạm đáng thương.

Vừa thấy Tần Như Lương, Liễu Mi Vũ lập tức khóc thút thít: “Mi Vũ tự biết kiếp này không có mặt mũi nào gặp lại tướng quân nữa nên chỉ còn con đường duy nhất là tìm tới cái chết. Nhưng Mi Vũ khẩn thiết xin chàng nhất định phải trả lại trong sạch cho Mi Vũ… Mi Vũ không biết kẻ đó không phải là tướng quân… khi đó Mi Vũ không minh mẫn, cũng không còn sức lực, tưởng rằng, tưởng rằng là tướng quân trong phòng của ta…”

Nói đoạn nàng ta liền che mặt khóc lóc: “Nếu không ta có chết cũng sẽ không để hắn đạt được ý đồ…, là hắn đã cưỡng hiếp ta, Mi Vũ cũng chỉ là người bị hại thôi mà…”

Tần Như Lương thấy dáng vẻ khóc lóc sống không bằng chết này của nàng ta rốt cuộc vẫn động lòng trắc ẩn.

Cho đến bây giờ hắn đều không nỡ làm đau, làm tổn thương tới một sợi tóc của nàng ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play