Ban đầu chính Liễu Mi Vũ đòi tìm dạng người như thế này đấy. Chỉ có dạng người này mới to gan lớn mật, một khi dính vào mỹ sắc là bất chấp tất cả.
Nghe nói còn là phu nhân xinh đẹp của gia đình lớn, nếu để gã nếm thử, dù chết cũng không tiếc hận gì.
Hương Lăng cảm thấy phản cảm: “Phường vô sỉ, ngươi nhìn ta làm gì, người đẹp còn ở phía sau kìa! Đi theo ta!”
Tên này miệng lưỡi cũng dẻo như kẹo: “Tiểu tỷ tỷ dẫn đường là được”.
Hương Lăng tránh chốn náo nhiệt trong hoa viên, dẫn gã đi về phía hậu viện.
Gã còn hỏi: “Trong phủ náo nhiệt quá, chẳng lẽ hôm nay có hỉ sự gì sao?”
“Hôm nay là tiệc trăm ngày của tiểu công tử, ngươi cẩn thận cho ta”.
Kẻ gian xảo kia càng thêm phấn khích, trong hoàn cảnh này, đám đông tụ tập hết ở phía trước, khi ấy chỉ còn mình gã ở hậu viện, dù làm bậy thế nào cũng không ai phát hiện ra.
Cách đó không xa, đèn đuốc vẫn rất đẹp.
Hương Lăng dừng bước trước viện tử, nói với gã: “Người ở bên trong, ngươi vào đi”.
Thấy gã tiến vào rồi, Hương Lăng hé miệng, dặn thêm: “Tốt nhất là ngươi nên nhanh lên, nhanh chóng rời đi trước khi bị phát hiện”.
Hương Lăng tận mắt trông thấy phường hạ lưu đó tiến vào phòng.
Nơi này chẳng phải nơi nào khác, cũng không phải Trì Xuân Uyển mà họ đã giao hẹn từ trước, mà là Hương Tuyết Uyển mới bỏ trống cách đó không lâu.
Chuyện ngày hôm nay là không thể tránh được.
Hương Lăng bị kẹp ở giữa, thực ra cũng rất khổ sở.
Nàng ta không thể giúp Liễu Mi Vũ làm hại công chúa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Liễu Mi Vũ tự nhận quả đắng.
Chỉ mong đêm nay kẻ đó là một kẻ biết sợ, nếm được vị ngon ngọt rồi nhanh chóng bỏ đi.
Chỉ cần không bị bắt gian tại trận, tất cả vẫn còn cơ hội để vãn hồi.
Hương Lăng hạ quyết tâm, quay người rời đi.
Trong phòng, Liễu Mi Vũ toát mồ hôi như tắm, không biết thân mình đang ở nơi nào. Nàng ta tưởng rằng mình đã quay về Phù Dung Uyển, đang nằm trên giường của mình.
Cho đến khi có người đẩy cửa bước vào.
Liễu Mi Vũ tưởng rằng đó là Tần Như Lương nên không thèm khống chế tiếng rên rỉ nữa. Nàng ta loáng thoáng trông thấy một bóng người đứng trước giường, bàn tay đối phương lướt đi trên cơ thể nàng ta.
Cơ thể nàng ta như bị châm lửa đốt, tê dại khó chịu, cảm thấy trống vắng hơn bao giờ hết.
Liễu Mi Vũ bắt đầu uốn éo thân mình.
Gã đàn ông gian xảo đứng bên giường thấy nàng ta đã gấp gáp đến mức không thể nhẫn nại được bèn sờ mó khắp người Liễu Mi Vũ, cởi bỏ váy áo của nàng ta rồi tấm tắc ngợi khen: “Đúng là một vưu vật lẳng lơ!”
Tới khi gã đàn ông gian xảo đến gần, Liễu Mi Vũ dùng đôi mắt quyến luyến như tơ nhìn gã, cuối cùng cũng nhìn rõ gương mặt kia.
Không phải Tần Như Lương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT